“Không có gì mà phải ngại, cô Tô thích là nhà họ Hoắc chúng tôi có mặt mũi”
Nói rồi, Sở Nhuận Chỉ kéo tay Tô Nhược Vân, đi tới ngắm nhìn tủ trưng bày.
Những ngôi sao khác, thật sự không chen được câu nào.
Thấy Tô Nhược Vân nhìn một bức tượng người thất thần, Sở Nhuận Chi lập tức sai người gói bức tượng quan âm kia lại, trực tiếp tặng cho Tô Nhược Vân.
Tô Nhược Vân liên tục cảm ơn.
“Cô Tô quá khách sáo rồi, chỉ cần cô thích là được.
Không biết gần đây cô Tô đang quay phim gì thế? Gần đây tôi rảnh nên chán quá, ở nhà cày phim, quả thật là không có gì hay cả.”
Có thể thấy Sở Nhuận Chỉ thật sự rất thích Tô Nhược Vân, bộ phim “Tuyệt thế sủng phi” kia, mặc dù về sau bị đánh giá không tốt, cũng có rất nhiều nghi ngờ về diễn xuất của Tô Nhược Vân, thế nhưng quả thật là cũng thu về không ít người hâm mộ.
Tô Nhược Vân liếc nhìn Tô Lạc Ly đang ngồi ăn ở một bên, bỗng biểu cảm trên mặt trở nên hơi xót xa.
“Bà Hoäc, không giấu gì bà, gần đây tôi phát triển không được thuận lợi cho lắm, có quay một bộ phim điện ảnh, vẫn chưa lên sóng”
Sở Nhuận Chỉ lập tức nhíu mày.
“Phát triển không thuận lợi? Sao lại thế được? Vị hôn phu của cô không phải là Mộ Dung Dịch sao? Mộ Dung Dịch là ông chủ của Quốc tế Nghệ Tân, ít nhiều cũng sẽ chăm sóc cho cô chứ? Hơn nữa phim mà cô quay đều hay như thế!”
“Có điều bà Hoắc không biết, mặc dù vị hôn phu của tôi là ông chủ của Quốc tế Nghệ Tân, nhưng con người tôi không thích dựa dẫm vào vị hôn phu, vì thế tôi không muốn anh ấy giúp đỡ tôi trong sự nghiệp, gần đây quả thật là phát triển không quá thuận lợi.”
Sở Nhuận Chi kéo Tô Nhược Vân ngồi lên ghế, nhìn thần tượng của mình, hơi không vui, trong lòng đương nhiên cũng hơi sốt ruột.
“Có chuyện gì thế? Có thể nói với tôi không, nói không chừng tôi có thể giúp cô.”
Tô Nhược Vân thở dài một hơi.
“Bà Hoắc, tin là bà cũng biết, trong giới giải trí, cạnh tranh rất kịch liệt, có vài người thích dùng thủ đoạn cạnh tranh không chính đáng, luôn thích làm trò sau lưng.”
Sở Nhuận Chi đương nhiên cũng hiểu lời mà Tô Nhược Vân nói.
“Lẽ nào là bị tiểu nhân hãm hại?”
Tô Nhược Vân gật đầu buồn rười rượi.
“Đánh giá về sau của ‘Tuyệt thế sủng phi’ rất không tốt, thật ra đó đều là do đài truyền hình ôm tiền, không có quan hệ gì với tôi, ai ngờ trên mạng lại cứ luôn nghi ngờ diễn xuất của tôi, đều nói là diễn xuất của tôi quá chán.”
“Sao có thể chứ? Tôi xem nhiều phim như vậy, chỉ cảm thấy diễn xuất của cô tốt!”
“Mặc dù tôi không được đào tạo chính quy, không thể so diễn xuất với một vài diễn viên, nhưng tôi cũng luôn cố gắng, nhưng trên mạng lại nói diễn xuất của tôi không đáng một đồng, về sau tôi điều tra ra có người cố ý mua bình luận trên mạng để bôi nhọ tôi.”
“Là ai đáng ghét như thế, vậy mà lại làm trò này ở phía sau lưng, cô nói cho tôi biết, tôi giúp cô dạy dỗ cô ta.”
Nói đến đây, Tô Nhược Vân bỗng hai hàng nước mắt lăn dài, khiến Sở Nhuận Chi đau lòng đến mức vội vàng đưa giấy cho cô ta.
“Bà Hoắc, chúng ta vừa gặp mà như đã quen, vốn tôi không muốn nói với bà những điều này, hoạt động hôm nay, lúc đầu tôi không định đến, thật ra là vì…”
Tròng mắt Sở Nhuận Chi khẽ động.
“Lẽ nào cái người mua bình luận trên mạng để bôi nhọ cô nằm trong số ngôi sao được mời đến hôm nay?”
Tô Nhược Vân gật đầu.
Sở Nhuận Chỉ đập mạnh xuống bàn: ‘Là ai, mau nói cho tôi biết, vừa khéo hôm nay tôi dạy dỗ cô ta giúp cô, thật là, người mời ngôi sao đều làm ăn kiểu gì thế, đến loại người như này mà cũng mời tới, quả thật là hủy hoại danh tiếng của nhà họ Hoắc!”
“Chính là Tô Lạc Ly”
Tô Nhược Vân lấy tay chỉ, Tô Lạc Ly đang ngồi ở một bên, im lặng dùng bữa.
Về ngôi sao trong giới giải trí, Sở Nhuận Chi biết không nhiều, bà ta nhìn theo hướng Tô Nhược Vân chỉ.
“Đị, tôi làm chủ cho cô!” Nói rồi bà Hoắc liền kéo tay Tô Nhược Vân đi tìm Tô Lạc Ly tính sổ.
“Bà Hoắc, không làm như này được, bà biết quan hệ trong ngành của chúng tôi rất loạn, không thể làm ầm ï thẳng mặt như này, bằng không cô ta lại nói tôi cậy thế bắt nạt người khác này nọ.”
“Không sao, cô không ra mặt, cứ ở đây là được, xem xem tôi xử lý cô ta như nào, đây là địa bàn của tôi.”
Nói rồi, Sở Nhuận Chỉ tức giận đùng đùng xông về phía Tô Lạc Ly.
Bà ta trực tiếp ngồi xuống cạnh Tô Lạc Ly, vỗ tay xuống bàn.
Tô Lạc Ly giật mình, nhìn sang người bên cạnh, vậy mà lại là bà Hoắc, cô lập tức đứng dậy.
“Chào bà Hoắc.”
Sở Nhuận Chi hừ lạnh một tiếng: “Ăn mày từ đâu đến đây? Lại đến chỗ tôi ăn chực uống chực!”
Lúc này, rất nhiều ngôi sao nữa và giới truyền thông, còn có cả ông chủ các lĩnh vực đều nhìn tới, phải biết là nhân vật chính của hôm nay chính là Sở Nhuận Chi, mọi người đương nhiên đều đi cùng nhân vật chính.
Nghe thấy Sở Nhuận Chi nói như thế, mọi người lập tức nhìn về phía Tô Lạc Ly.
Ăn mày?
Quần áo của Tô Lạc Ly quả thật không phù hợp với hoạt động hôm nay, không lộng lây xa hoa như những ngôi sao khác, vì thế Tô Lạc Ly cũng ít nhiều hơi thấy có lỗi, nhưng gọi cô là ăn mày thì quả thật là hơi quá đáng.
Nhưng Tô Lạc Ly biết đây là địa bàn của nhà họ Hoäắc, cô cũng không muốn đắc tội Hoắc thị.
“Bà Hoắc, thật là ngại quá, vì hôm nay tôi quay phim ở đây, công việc khá bận, nhận được thiệp mời cũng khá gấp, không kịp may lễ phục, vì thế hôm nay ăn mặc có hơi tùy tiện, thật sự xin lỗi.”
Sở Nhuận Chỉ đáng giá Tô Lạc Ly một lượt, nếu không phải là vì những lời vừa nói chuyện với Tô Nhược Vân, chắc chắn bà ta sẽ cho rằng Tô Lạc Ly là một cô gái dịu dàng yếu đuối, hiện giờ nhìn lại, quả thật là một người phụ nữ tâm cơt Giả vờ thành dáng vẻ mềm yếu để được đồng cảm, trên thực tế lại xấu xa hơn bất kỳ ail “Được rồi, đừng giả vờ nữa! Ngôi sao như cô tôi gặp nhiều rồi!”
Lúc này, tất cả mọi người đều quay lại.
Vô số cặp mắt đang nhìn Tô Lạc Ly.
“Tôi khuyên cô một câu, ở trong giới giải trí, đừng làm mấy chuyện đầu trộm đuôi cướp, làm nhiều chuyện trái với lương tâm, không sợ nửa đêm ma gõ cửa sao?”
Toàn hội trường trở nên ồn ào, mọi người bàn tán ầm ầm.
“Đây là chuyện gì thế? Bà Hoắc nói Tô Lạc Ly làm chuyện đầu trộm đuôi cướp trong giới giải trí2”
“Không rõ, bà Hoắc nói như thế, chắc là đúng rồi, bà Hoắc sẽ không làm chuyện gì, nói gì mạo phạm đâu”
“Nhìn Tô Lạc Ly dịu dàng mềm yếu, thì ra cũng không phải loại tốt lành gì!”
“Bằng không sao cô ta có thể nổi tiếng nhanh thế chứ?
Cậu cũng không nghĩ xem vụ kẻ thứ ba đợt trước, đó không phải là ăn không nói có, tục ngữ có câu, có lửa thì mới có khói!”
“Bà Hoắc, tôi không hiểu bà nói thế là có ý gì?” Tô Lạc Ly nói rất đúng mực.
Mặc dù con người cô không thích tranh luận với người khác, thế nhưng cũng không thể mặc kệ cho người khác.
bắt nạt.
“Cô không hiểu, vậy trên thế giới này không có ai hiểu nữa! Nếu biết điều, nhanh chóng cút cho tôi, đừng làm bẩn nhà họ Hoắc chúng tôi!”
Trời ạ, đây là căm hận đến mức nào chứ? Vậy mà Sở Nhuận Chỉ lại trực tiếp đuổi Tô Lạc Ly!