Tô Lạc Ly cúi đầu không nói, coi như ngầm thừa nhận.
“Không khéo là tôi trúng thưởng rồi!” Lê Thấm Thấm chỉ vào bụng mình, “Nên hiện tại tôi không thể ra nước ngoài, cô nói xem phải làm sao đây?
Tay Tô Lạc Ly chợt run lên, điều cô lo lắng nhất đã xảy ra.
Trước đó cô còn âm thầm cầu nguyện Lê Thấm Thấm nhất định đừng vì lần này mà có thai, cô cũng luôn tự an ủi mình rằng mang thai không phải chuyện dễ dàng như vậy.
Nhưng ông trời lại thích trêu ngươi người khác, bao giờ cũng cho ‘mới một chiêu đã trúng’ vào thời điểm này.
“Vậy cô muốn làm thế nào?” Tô Lạc Ly cố gắng khiến bản thân trông vô cùng bình tĩnh.
“Một cô gái như tôi thì biết gì? Tôi đi tìm chồng cô rồi, không ngờ anh ấy lại lập tức khống chế và bắt tôi lại, còn nói muốn bỏ đứa con trong bụng tôi! Tôi đã trốn thoát nên mới đến tìm cô để bàn bạc xem phải làm thế nào!”
Lê Thấm Thấm tự thổi tóc mình.
Đến giờ Tô Lạc Ly mới hiểu tại sao cô gái này lần đầu gặp mình mà lại nhếch nhác như vậy, hóa ra là vì vừa mới trốn thoát.
Ôn Khanh Mộ lại không nói cho mình biết cô gái này mang thai!
“Lời cô nói đều là thật sao?”
“Đương nhiên là thật, nếu không thì tôi chạy đến đây lừa cô làm gì? Người đàn ông của cô sắp bắt được tôi rồi, trên đời này chỉ có cô mới có thể bảo vệ tôi, đương nhiên tôi phải đến tìm cô rồi!”
Lê Thấm Thấm có thể đoán chính xác suy nghĩ của Tô Lạc Ly.
“Tôi nói cho cô biết, Tô Lạc Ly, mặc dù tôi chỉ mới hai mươi tuổi nhưng tôi là người rất tôn trọng sinh mạng, tôi không thể nào bỏ đứa bé này, bởi vì nó là một sinh mạng.”
Tô Lạc Ly thu xếp cho Lê Thấm Thấm sống trong hoa viên Crystal, ngoại trừ điều này thì cô không thể nghĩ ra cách hay nào khác.
Cô ngồi ở trong phòng mà lòng không yên, vốn dĩ định gọi Ôn Khanh Mộ trở về trước, nhưng lại lo lắng rằng đến lúc đó mình sẽ không thể kiềm chế được cảm xúc.
Thế là cô dứt khoát gọi cho Mục Nhiễm Tranh, anh chàng đó có rất nhiều ý tưởng.
Mục Nhiễm Tranh vừa đóng xong một bộ phim và đang chơi game ở nhà, sau khi nhận được điện thoại của Tô Lạc Ly thì lập tức chạy tới.
“Quả nhiên là tôi đoán đúng rồi, quả là còn có chiêu sau!” Mục Nhiễm Tranh cảm thấy mình đã đoán đúng như thần.
“Anh nói cho tôi biết nên làm gì bây giờ?” Tô Lạc Ly ngồi trước bàn, hai tay chống đầu, từ khi cô gái này xuất hiện, cô chưa được một đêm ngon giấc.
“Trước hết cô phải xác định rốt cuộc cô gái này có mang thai hay không! Tôi đang nghi ngờ thật ra cô ta hoàn toàn không có thai!”
“Một cô gái hai mươi tuổi đâu cần thiết phải mang chuyện này ra để nói đùa? Những tình tiết mà anh nói đều là trong tiểu thuyết và phim truyền hình.” Không phải là Tô Lạc Ly không nghĩ đến khả năng này, nhưng cô nghĩ tới nghĩ lui mà vẫn luôn cảm thấy một cô gái hai mươi tuổi sẽ không đến mức như vậy.
“Nghệ thuật xuất phát từ cuộc sống và cao hơn cuộc sống! Trong cuộc sống không có loại chuyện này mà trong tiểu thuyết và phim truyền hình có thể có ư? Cô ta nói mình mang thai, chỉ dựa vào miệng cô ta ư?”
“Nhưng nếu tôi đưa cô ta đến bệnh viện kiểm tra, lỡ như cô ta thực sự có thai thì sao? Chẳng phải là khiến người ta rất tổn thương sao?”