Ôn Khanh Mộ nhìn Tô Lạc Ly, lại bỗng dưng lắc đầu.
“Em không biết! Em đừng giận được không? Sau này anh nhất định sẽ để ý, giữ khoảng cách với cô ấy, được không?”
Giọng Ôn Khanh Mộ muốn dịu dàng bao nhiêu là dịu dàng bấy nhiêu.
“Em không giận thật mà.”
Vẻ mặt Tô Lạc Ly nghiêm túc.
“Anh không tin! Phụ nữ các em ai cũng nói một đằng nghĩ một nẻo, nói ngược lại thôi! Lúc nói không sao nghĩa là có sao, nói không giận có nghĩa là giận!”
Dạo này anh xem một vài chương trình tình yêu nên cũng có kinh nghiệm.
Tô Lạc Ly nhìn Ôn Khanh Mộ như thể không tin nổi.
“Nhưng bây giờ em chỉ muốn ngủ thật mà, em không giận thật đấy!”
“Không được!”
“A… Em sắp điên rồi!”
“Em đừng nổi điên, nghe anh giải thích đi!”
Ôn Khanh Mộ vô cùng sốt ruột.
“Chẳng có gì hay để giải thích cả, em không muốn nghe lời giải thích của anh, cũng không cần anh giải thích!”
Tô Lạc Ly bịt tai lại, cảm thấy đây là một loại hành hạ
“Sao em có thể không nghe lời giải thích của anh được chứ? Em vẫn đang giận anh!”
“…”
Tô Lạc Ly nhìn Ôn Khanh Mộ, sao lại có cảm giác như hai người giao tiếp với nhau tốn sức thế nhỉ?
Cô nảy ra ý tưởng, ôm mặt Ôn Khanh Mộ rồi hôn anh.
Tất nhiên Ôn Khanh Mộ rất thích được hôn, cũng hiếm khi Tô Lạc Ly chủ động.
Sau đó nụ hôn dần sâu hơn, hơi thở của Ôn Khanh Mộ bắt đầu trở nên gấp gáp.
Nhưng lúc Tô Lạc Ly cho rằng chuyện này có thể trôi qua như vậy thì Ôn Khanh Mộ đột nhiên dừng lại.
“Bây giờ anh không thể chạm vào em, như vậy em sẽ càng giận hơn.”
Vẻ mặt Tô Lạc Ly đau khổ.
“Anh giết em đi!”
“Tại sao anh phải giết em?”
“Anh giày vò em thế này còn khó chịu hơn là giết em!”
“Anh đâu có giày vò em?”
“Thế này là đang giày vò em! Em hỏi anh một câu, làm hay không làm?”
Tô Lạc Ly tức giận gào lên.
Ôn Khanh Mộ sững sờ.
“Nếu bây giờ làm thì em không giận nữa?”
“Đúng!”
Tô Lạc Ly hạ quyết tâm, chỉ cần Ôn Khanh Mộ không xoắn xuýt chuyện có phải cô đang giận hay không nữa thì thế nào cũng được.
“Làm!” Ôn Khanh Mộ rất thành thạo lột sạch quần áo của mình rồi hôn Tô Lạc Ly.
Lâu rồi không làm, dục vọng trong cơ thể anh đã lên đến đỉnh điểm từ sớm rồi.
Bây giờ Tô Lạc Ly châm lửa thì càng không thể dập tắt được.
Chỉ là trong quá trình…