“Không!” Nhắc đến chuyện này, Ôn Khanh Mộ lại tức giận: “Tên đó kín miệng lắm, biết anh muốn moi tin nên chưa uống được mấy ly đã bảo mình say, sau đó về phòng! Anh còn chưa hỏi nữa!”
“Vậy xem ra anh trai thật sự đã gặp phải vấn đề gì đó.”
“Vấn đề liên quan đến phụ nữ.” Ôn Khanh Mộ vô cùng chắc chắn.
“Không phải anh chưa hỏi ra à? Sao đã khẳng định là vấn đề liên quan đến phụ nữ?”
Tô Lạc Ly thật sự không biết Ôn Khanh Mộ lấy tự tin ở đâu ra.
Ôn Khanh Mộ chỉ vào đầu mình: “Dùng cái này để nghĩ ra đó! Anh ấy coi nơi này của chúng ta là nơi trú ẩn, dù gặp phải vấn đề gì cũng để anh ấy tự đối mặt đi, đến lúc anh ấy phải lấy vợ rồi.”
Tô Lạc Ly phát hiện Ôn Khanh Mộ càng ngày càng nhạy cảm, đã biết suy nghĩ cho Giản Ngọc rồi, thật ra trong lòng anh vẫn rất quan tâm người anh trai này.
“Nếu vậy thì em không có gì phải lo lắng nữa.”
“Em lo lắng cái gì? Em lúc nào cũng lo cho người đàn ông khác, người đàn ông của em đang ở đây này!” Ôn Khanh Mộ lập tức quýnh lên.
“Em không lo lắng, em chỉ lo lắng cho anh thôi, được chưa?”
Tô Lạc Ly day huyệt Thái Dương, thật sự không biết đến bao giờ người đàn ông này mới sửa được tật xấu ghen tuông!
Ghen với con trai, ghen với anh trai, ghen với cậu, có ai là anh không ghen nữa?
Biệt thự ở ngoại ô thành phố S.
Khu vực ngoại ô thành phố này hoang vu, biệt thự lại bị rừng cây bao trùm, nếu không đi sâu vào rừng thì thật sự không biết ở đây còn có một căn biệt thự.
Người trong thôn gần đó đều biết, nhưng chỉ nghe nói biệt thự này của một ông lão rất giàu, tính tình quái gở, không bao giờ giao du với người khác nên cũng không ai lui tới đây.
Nhưng không ai biết rằng căn biệt thự này là của Giản Ngọc.
Nói là của Giản Ngọc, chi bằng nói là của đội anh, đội trộm mộ với biệt hiệu X.
Gần đây mọi người đều không có khí thế, đã rất lâu rồi Giản Ngọc không quay lại, anh là đội trưởng, không có anh, mọi người cũng không có việc gì làm.
Trong phòng khách, một người đàn ông mập mạp ngồi trên ghế sofa, mọi người đều gọi hắn là Đại Tráng, bên cạnh hắn là một người tên Khỉ có dáng người chỉ nhỏ bằng một nửa hắn.
Màn hình TV đột nhiên tối đen, Đại Tráng bấm điều khiển vài lần cũng không thấy có tín hiệu.
“Mẹ nó, lại hỏng, mấy lần rồi đấy!”
Khỉ ngáp một hơi rồi co rúc người trên sofa: “Hỏng thì hỏng thôi, dù sao cũng chẳng có bao nhiêu kênh, xem đi xem lại vẫn thế, chán ngắt!”
Đại Tráng ném điều khiển sang một bên: “Đúng thế, đại ca không ở đây thật chán! Cậu nói xem đại ca đi đâu rồi?”
“Đại ca đến không ai biết, đi không ai hay. Làm sao tôi biết anh ấy đi đâu?”
Hai người đang nói thì cửa bỗng nhiên mở ra.
Cả hai cùng nhìn về phía cửa, thấy Giản Ngọc đang đứng ở đó.
“Đại ca!” Hai người đồng thanh hô lên.
Giản Ngọc bước vào với vẻ mặt không cảm xúc.