“Tặng cô chiếc nhẫn đó.”
“Hả?” Lê Thấm Thấm giật mình, làm trộm còn bị bắt ngay tại chỗ, cô ngượng ngùng cười: “Tôi chỉ định mượn chơi một lúc thôi.”
Lê Thấm Thấm tháo chiếc nhẫn ra đặt trong lòng bàn tay: “Trả anh này.”
Mục Nhiễm Tranh nắm lấy tay Lê Thấm Thấm: “Tôi vừa nói rồi, tặng cô đó.”
“Hả? Nhưng đây chẳng phải nhẫn đính hôn của anh sao?”
Lê Thấm Thấm nhìn chiếc nhẫn kim cương màu hồng xinh đẹp trong lòng bàn tay.
“Đúng là ban đầu vốn định dùng cho lễ đính hôn, chiếc nhẫn này là do chú tôi đưa. Chú ấy nói Phương Đoá cũng là người từng trải, có tầm nhìn rộng, phải chọn nhẫn kim cương xịn một chút, không thể đối xử tệ với người ta, nhưng nếu cô thích thì cứ cầm đi.”
Mục Nhiễm Tranh rất hào phóng.
“Cái này rất đắt đúng không? Tôi nhận có được không?” Mặc dù Lê Thấm Thấm rất vui, nhưng cô cũng biết mình không thể nói nhận là nhận thứ đồ đắt tiền thế này.
“Chú tôi có nhiều lắm, hơn nữa viên kim cương màu hồng này không hợp với Phương Đoá.”
“Nhưng tôi vẫn thấy nó quá đắt, trả lại anh thì hơn.”
Lê Thấm Thấm cầm tay Mục Nhiễm Tranh, đặt chiếc nhẫn vào lòng bàn tay anh rồi bỏ chạy.
Mục Nhiễm Tranh buồn bã nhìn chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, anh lại cất vào hộp.
Cả nhà họ Mục đều đang chuẩn bị cho lễ đính hôn của Mục Nhiễm Tranh, ngay cả người chú Ôn Khanh Mộ của anh cũng không nhàn rỗi.
Tô Lạc Ly cũng đang chuẩn bị quà gặp mặt cho cháu dâu tương lai của mình.
Trong kho của Ôn Khanh Mộ thật sự có rất nhiều thứ đáng giá, Tô Lạc Ly chọn cũng hoa mắt.
“Chồng à, tặng nguyên viên kim cương thô màu hồng này cho Phương Đoá để sau này nếu thích thì cô ấy làm đồ trang sức được không?”
Tô Lạc Ly cầm viên kim cương thô màu hồng lên, đây là thứ Ôn Khanh Mộ đấu giá được từ cuộc đấu giá trước đó.
“Sáng nay khi Nhiễm Tranh đến đã chọn một chiếc nhẫn kim cương màu hồng và cầm đi rồi, nếu lại tặng kim cương hồng nữa sẽ bị trùng.” Ôn Khanh Mộ liếc nhìn viên kim cương hồng rồi nói.
“Sáng nay anh ta đến chọn nhẫn kim cương?”
“Là anh bảo nó đến. Nhà họ Phương cũng được coi là gia đình giàu có nên nhẫn kim cương không thể chọn bừa. Viên kim cương màu hồng đó cũng lớn, sẽ không bị nói là keo kiệt.”
Tô Lạc Ly vừa chọn quà vừa nói: “Anh chàng này có tâm tư thiếu nữ từ bao giờ thế, không ngờ còn chọn kim cương hồng! Nhưng em thấy nếu là nhẫn kim cương thì chắc Phương Đoá sẽ không thích màu hồng đâu.”
“Anh vốn định bảo nó chọn đá ruviết tắt của written by, tức là: do viết hay là sapphire sẽ hợp với khí chất của Phương Đoá hơn, nhưng nó lại tự chọn viên kim cương màu hồng đó.”
Tô Lạc Ly cũng cảm thấy rất kỳ lạ: “Không lẽ… hoặc có thể chúng ta nhìn thấy chỉ là bề ngoài của Phương Đoá thôi, có lẽ Hắc Thổ hiểu rõ bạn gái hơn nên mới chọn viên kim cương màu hồng đó.”
Ôn Khanh Mộ không nói gì nữa, tiếp tục chọn cùng Tô Lạc Ly.
Mí mắt Tô Lạc Ly giật giật, cô đưa tay che mắt.
“Sao thế?”