Tô Lạc Ly nhìn bãi phân chim, lập tức nín khóc rồi bật cười.
“Anh xem chim nó trả thù anh đấy, ai bảo anh nói ở đây chim không thèm ị! Giờ chim đang chứng minh sự tồn tại của nó đó, ha ha!”
Thấy Tô Lạc Ly cười, cuối cùng Ôn Khanh Mộ cũng thở hắt một hơi, xem ra anh vẫn phải cảm ơn con chim đi ị này!
“Không khóc nữa?” Ôn Khanh Mộ véo mũi Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly sụt sịt, làm ra vẻ chuẩn bị khóc tiếp.
“Em nhìn đi thì biết, anh không nói nữa, em xem phân chim tiếp đi.”
Tô Lạc Ly bĩu môi, lấy khăn giấy trong túi ra lau sạch phân chim trên vai Ôn Khanh Mộ.
“Chân em đau… làm sao bây giờ? Tối nay không về nhà được rồi.”
“Anh cõng em.”
“Hửm?”
Ôn Khanh Mộ quay người lại rồi ngồi xổm xuống.
“Nhưng phải đi đường xa lắm.”
“Không sao, lên đi, chúng ta sắp được về nhà rồi.”
Tô Lạc Ly trèo lên lưng Ôn Khanh Mộ, Ôn Khanh Mộ dễ dàng cõng cô lên.
Tiêu Mạch Nhiên thấy cảnh này, nhìn bóng lưng hai người đi xa, bỗng nhiên trong lòng cô ta hơi chua xót.
Trông có vẻ tình cảm của họ rất tốt.
Nhưng tại sao Tô Lạc Ly trước nay ở bên ngoài luôn mạnh mẽ lại mong manh yếu đuối như vậy khi đứng trước Ôn Khanh Mộ?
Lẽ nào thật sự như câu nói đó? Đàn ông sinh ra luôn có ham muốn che chở, cho nên họ sẽ nghiêng về phía người được họ che chở hơn?
Đoạn đường núi mấy cây số này chỉ có thể đi bộ, bởi vì xe không lái vào được.
Có vài lần Tô Lạc Ly định xuống nhưng Ôn Khanh Mộ một mực không cho.
Từ Phóng không bảo vệ tốt Tô Lạc Ly nên cũng hơi áy náy.
Thấy Ôn Khanh Mộ đã đi rất lâu rồi, anh ta vội chạy lên trước.
“Sếp Ôn, để tôi cõng mợ chủ cho nhé? Anh thế này cũng mệt lắm rồi!”
Ôn Khanh Mộ dữ tợn trừng Từ Phóng khiến anh ta sợ hãi không dám nói thêm nữa.
Doãn Cẩn đi tới vỗ vai Từ Phóng.
“Thư ký Doãn, đây là chuyện gì thế? Tôi chỉ muốn san sẻ gánh nặng với sếp Ôn thôi, sếp Ôn cõng mợ chủ mãi thế này thực sự rất mệt.”
Doãn Cẩn lắc đầu.
“Đó là mợ chủ, sếp Ôn có thể để cậu cõng mợ ấy sao? Cho dù sếp Ôn có mệt chết thì chắc chắn anh ấy cũng sẽ không giao mợ chủ cho người khác.”
“Hả?”
“Đây gọi là dục vọng chiếm hữu, vừa nhìn là biết cậu chưa yêu bao giờ!”
“Dục vọng chiếm hữu gì chứ? Lát nữa thật sự mệt đến đổ bệnh ra! Tôi sợ sếp Ôn trách tôi nên muốn…”
Tranh thủ thể hiện để lấy công chuộc tội mà.
“Cậu yên tâm đi, không trách cậu đâu, mợ chủ tốt bụng lắm, cho dù sếp Ôn có muốn trách cậu thì mợ chủ cũng không cho trách đâu.”