“Đừng có cợt nhả nữa. Nói chuyện nghiêm túc xem nào!”
“Tuân lệnh!” Ôn Khanh Mộ lập tức ngồi xuống, còn hắng giọng.
“Chồng, chuyện này có nghiêm trọng lắm không?”
“Đây là sự cố hàng đầu đấy, em nói xem có nghiêm trọng không? Có người chết, ba người nằm ở ICU, còn có mười mấy người đan nằm ở bệnh viện. Em thấy có nghiêm trọng không?”
“Không ngờ là lại xảy ra chuyện lớn như vậy.”
Tô Lạc Ly cũng thở dài một hơi, cô đã biết công ty có vấn đề từ lâu rồi, nhưng không ngờ là sẽ xảy ra chuyện lớn đến mức này.
“Theo anh tìm hiểu thì là do nguyên liệu của họ bị mốc, quá trình lên men có vấn đề nên mới xảy ra chuyện lần này, đúng là gieo gió gặt bão!”
“Nguyên liệu bị mốc mà họ cũng dám dùng?” Tô Lạc Ly vỗ trán: “Xem ra bố em đã quên hết những gì ông nội đã dặn rồi!”
“Do họ kinh doanh không đàng hoàng thôi, không liên quan gì đến em. Mà lần trước em đến làm loạn một lần, ông ta cũng bị dọa sợ, đã chỉnh đốn lại xưởng sản xuất một lần rồi. Trừ việc nguyên liệu bị mốc ra thì không còn vấn đề nào quá lớn nữa.”
“Ông ấy có bị phạt gì không?”
Ôn Khanh Mộ lắc đầu: “Chuyện này khó nói lắm, tổng giám đốc Sùng Sơn có quan hệ rất rộng, ông ta vẫn luôn gây áp lực lên phía trên, yêu cầu phải phán tội thật nặng, có khả năng là sẽ bị tử hình. Nhưng cũng chưa chắc.”
Tô Lạc Ly cúi đầu xuống, thở dài: “Bảo sao họ lại sốt ruột như vậy, thậm chí mẹ kế của em còn muốn quỳ với em thật. Em thật sự chưa bao giờ tưởng tượng đến chuyện này, không ngờ bà ấy vì bố em mà định làm thế thật.”
Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tô Lạc Ly.
“Bố em thì vẫn như cũ, chỉ ăn rồi nằm, nhát gan, sợ phiền phức, thấy tiền là sáng mặt. Vậy mà lúc này lại khí khái đến vậy. Nếu như ông ta có tài hơn thì Tô Ký cũng sẽ không đến mức này. Nhưng mà, nhìn cảnh ông ta che chở cho Vương Vãn Hương như vậy, em thấy hơi ghen ghét, nghĩ lại thì mẹ em đáng thương thật đấy.”
“Họ làm vợ chồng với nhau nhiều năm như vậy thì tất nhiên là ông ta phải đứng ra bảo vệ bà ta rồi.”
“Vậy tức là tình cảm cũng cần phải dùng thời gian để đong đếm à?”
Tô Lạc Ly nhìn Ôn Khanh Mộ với ánh mắt chân thành, thâm tình.
“Không phải, mặc dù chúng ta bên nhau chưa lâu nhưng tình cảm của chúng ta rất sâu sắc.” Ôn Khanh Mộ vội vàng phản đối: “Sao bỗng dưng nhìn em đa sầu đa cảm thế?”
“Chắc là do đã trải qua nhiều chuyện quá.”
“Em mềm lòng rồi à?”
Tô Lạc Ly hơi do dự một lúc rồi cuối cùng mới nói: “Thôi thì dạy cho họ một bài học cũng được, tránh việc sau này lại xảy ra chuyện lớn hơn. Cho họ chừa đi.”
Mặc dù ngoài miệng cô nói thế, nhưng trong lòng thì cô vẫn cảm thấy rất lo lắng.
Tô Khôn cũng già rồi, nếu như ngồi tù thì…
Lúc này cô có cảm giác là Tô Khôn đã già đi thấy rõ rồi.
“Vậy em không giận nữa đúng không? Có thể tiếp tục làm bánh cho anh không?”
“Không làm nữa! Phạt, không cho anh ăn!”