Hô hấp của Ôn Khanh Mộ bắt đầu trở nên dồn dập, ý đồ không thể rõ ràng hơn.
Tô Lạc Ly vội vàng chống đỡ lồng ngực Ôn Khanh Mộ.
“Bác sĩ nói hiện tại chúng ta không thể làm chuyện đó.”
Ôn Khanh Mộ đành phải nuốt nước miếng, vội vàng đứng dậy đi vào phòng tắm.
Tô Lạc Ly ngồi dậy và thở dài.
Vừa rồi cô nói dối, bác sĩ không hề nói như vậy mà chỉ là do bản thân cô cảm thấy không được.
Sau khi hôn mê khoảng ba tháng thì cô sinh con, mặc dù cô đã chiến thắng bản thân trên phương diện khác và trở nên tự tin hơn, nhưng cô lại hoàn toàn thất bại trong chuyện giường chiếu.
Trước đây Ôn Khanh Mộ thường xuyên chê thể lực của cô quá yếu, cô nằm trên giường lâu như vậy, lại bởi vì dưỡng sức đến nỗi quá an nhàn sung sướng nên cơ thể cô đã mập hơn, không được như xưa nữa.
Hơn nữa người ta đều nói phụ nữ sau sinh sẽ càng khó thỏa mãn đàn ông trong chuyện giường chiếu.
Lần đầu tiên làm sau khi sinh khiến Tô Lạc Ly rất căng thẳng, đúng lúc Ôn Khanh Mộ lại có nhu cầu sinh lý lớn như vậy.
Ôn Khanh Mộ đã quay lại, “Ngủ đi.”
Có vẻ như anh không hề tức giận, nhưng chính vì anh không tức giận nên Tô Lạc Ly càng tự trách mình hơn.
Thật ra trước khi anh hôn mê, hai người cũng rất ít khi làm chuyện đó, tính ra thì đã hơn nửa năm Ôn Khanh Mộ không chạm vào cô rồi.
Anh cũng ngày càng biết nhẫn nhịn và kiềm chế hơn.
“Chồng ngủ ngon.” Tô Lạc Ly dịch người về phía Ôn Khanh Mộ và dựa sát vào anh.
“Ngủ ngon.” Ôn Khanh Mộ không nhiều lời.
Một đêm cứ trôi qua như vậy.
Khu biệt thự núi Kim Cương
Tô Lạc Ly xuống xe rồi đi thẳng đến biệt thự của Mục Nhiễm Tranh, gần đây anh đều không về nhà mà luôn ở trong căn biệt thự này của mình.
Sau khi chuông cửa vang lên ba lần, Mục Nhiễm Tranh mới lười biếng xuống mở cửa.
Khi Tô Lạc Ly nói rõ mục đích đến đây, Mục Nhiễm Tranh lập tức đáp lại hai từ bằng giọng chắc như đinh đóng cột: “Không thể!”
“Tại sao không thể?”
“Bởi vì không thể cho nên không thể, có ai mà không biết tôi chưa từng nhận phim cung đình thời nhà Thanh chứ! Nếu cô muốn tiết kiệm tiền thì trong tay tôi có chút tiền tích góp, có thể giúp đỡ cô một chút, sau đó mời diễn viên nam khác trong công ty đi.”
Mục Nhiễm Tranh cũng rất hào phóng.
“Vậy xin hỏi một câu, anh có bao nhiêu tiền tiết kiệm?”
Tô Lạc Ly bày ra vẻ bát quát.
“Mẹ tôi nói tôi lớn rồi nên để tôi tự kiểm soát thu nhập của mình, trừ khoản chi tiêu trong một năm qua thì chắc còn hơn mười triệu.”
Mục Nhiễm Tranh vừa chơi game vừa trả lời.