Tiêu Mạch Nhiên không ngừng gật đầu.
“Đây là mục đích đầu tiên của cô ta, mua lòng người. Mục đích thứ hai cũng có liên quan đến mục đích thứ nhất, giành tình cảm của người giúp việc, tất nhiên sau này người giúp việc sẽ không tôn trọng cô Tiêu nữa mà thậm chí còn chê cười cô Tiêu.”
Tiêu Mạch Nhiên cụp mí mắt, cô ta đã nếm được sự ghê gớm của mục đích thứ hai này rồi, người giúp việc đã bắt đầu bàn tán.
“Mục đích thứ ba là ra oai phủ đầu cô Tiêu, để cô Tiêu biết cô ta mới là mợ chủ của nhà họ Ôn, khiến cô Tiêu không thể ngồi yên mà phải rời khỏi đây!”
Tiêu Mạch Nhiên im lặng siết chặt nắm đấm.
“Không ngờ lòng dạ của Lạc Ly sâu như vậy…”
“Cô Tiêu, cô đúng là coi thường cô ta quá, không có lòng dạ thì cô ta có thể trở thành cô Ôn được sao?”
Tiêu Mạch Nhiên nghĩ nói vậy cũng đúng, không có thủ đoạn thì sao có thể bám lấy Ôn Khanh Mộ được chứ?
Cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài.
“Thôi bỏ đi, chuyện đã vậy rồi, tôi vốn không thuộc về nơi này, vẫn nên đi trước thì hơn.”
Nói xong, Tiêu Mạch Nhiên đứng dậy, định thu dọn đồ đạc.
Người giúp việc ở đây đã biết cô ta không phải mợ chủ tương lai rồi, tất nhiên cũng sẽ không nể mặt cô ta nữa.
Thay vì đợi bị người ta thờ ơ chế giễu, chi bằng cô ta đi trước.
“Cô Tiêu, cô thế này là nhận thua sao?”
Triệu Ni Ni vội hỏi.
“Nhận thua?”
Tiêu Mạch Nhiên khẽ cười, lắc đầu.
“Không phải nhận thua mà là tôi thua lâu rồi, hai người họ đã kết hôn.”
“Kết hôn thì sao? Cô Tiêu, nếu tôi là cô, biết người đàn ông mình yêu cưới một người phụ nữ lòng dạ thâm sâu thì chắc chắn tôi sẽ giành người đàn ông đó về!”
Tiêu Mạch Nhiên sửng sốt, không ngờ chuyện mình thích Ôn Khanh Mộ bị cô gái này nhận ra.
“Lòng dạ cô ta thâm sâu như vậy, chắc chắn là nhắm vào tiền của cậu chủ, một người phụ nữ thích tiền của cậu chủ thì có thể làm cho cậu chủ hạnh phúc sao?”
“…”
Tiêu Mạch Nhiên lại im lặng.
“Cô Tiêu, tôi có thể thấy cô rất thích cậu chủ, nếu cậu chủ có thể hạnh phúc thì cô cũng quên đi tâm sự, nhưng cậu chủ đâu có hạnh phúc như cô nghĩ.”
Triệu Ni Ni cười với Tiêu Mạch Nhiên.
“Ai da, cô xem một người giúp việc nhỏ bé như tôi ở đây lắm lời này, xin lỗi cô Tiêu, tôi đi làm việc đây, tổ yến còn nóng cô ăn đi nhé.”
Nói xong, Triệu Ni Ni cầm khay rời đi.
Tiêu Mạch Nhiên ngồi trên ghế, nghĩ kỹ lại những lời của Triệu Ni Ni.
Khu Rainbow.
Buổi trưa đưa cơm cho Ôn Khanh Mộ về, Tô Lạc Ly cảm thấy buồn ngủ nên ngủ một giấc, không ngờ cô ngủ thẳng đến tối.
Lúc cô mơ màng xuống giường ra khỏi phòng ngủ thì thấy Lê Hoa đứng ở một bên đang nói gì đó với Ôn Khanh Mộ.
Ôn Khanh Mộ đã tan ca về từ sớm, nghe Lê Hoa bảo cô đang ngủ nên không lên làm ồn cô.