“Bố, con đã nói rất rõ ràng rồi. Con sẽ không kết hôn với một người phụ nữ mà con không yêu, điều này không liên quan đến ai cả. Con không yêu Phương Đóa, vì vậy con sẽ không kết hôn với cô ta.”
Mục Nhiễm Tranh vẫn trả lời chắc như đinh đóng cột.
“Được, đây là mày nói đấy, mày đừng hối hận. Cút cho tao, cút ra khỏi nhà, đừng bao giờ quay lại nữa! Bắt đầu từ hôm nay, mày không phải là người của nhà họ Mục bọn tao nữa! Tao cắt đứt quan hệ với mày, cút ra ngoài cho tao!”
Mục Như Thần ôm ngực, thái độ vô cùng kiên quyết.
Mục Nhiễm Tranh cũng rất kinh ngạc, Mục Như Thần muốn cắt đứt quan hệ bố con với mình ư!
Anh vốn tưởng rằng mình chỉ phải chịu một trận đòn rồi thôi, nhưng không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy.
“Nhiễm Tranh, con còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau xin lỗi bố con đi!” Diêu Hướng Vân thật sự sốt ruột đến nỗi sắp phát điên lên!
“Bố, nếu con không kết hôn với Phương Đóa thì bố sẽ cắt đứt quan hệ bố con với con sao?” Mục Nhiễm Tranh cũng kinh ngạc nhìn bố mình.
“Đúng vậy! Mày là đích tôn, vốn dĩ phải thừa kế sản nghiệp và đảm nhận những trách nhiệm mà mày nên làm. Nếu mày đã không muốn đảm nhận thì mày không phải con cháu của nhà họ Mục tao, lại càng không thể đảm đương cái danh đích tôn của nhà họ Mục!” Sắc mặt Mục Như Thần sa sầm lại.
“Nhiễm Tranh, con còn muốn cứng đầu đến khi nào, con nên trưởng thành đi! Mau cúi đầu nhận lỗi với bố con đi!” Diêu Hướng Vân chỉ có một đứa con trai này!
Mục Nhiễm Tranh cúi thấp đầu, trên khóe miệng đột nhiên nở một nụ cười.
“Đối với bố mẹ, lợi ích của công ty quan trọng như vậy ư? Thậm chí còn quan trọng hơn cả con trai ruột của bố mẹ sao?”
Mục Như Thần vẫn không nói gì mà chỉ hừ một tiếng.
“Bố mẹ đã tuyệt tình như vậy thì con cũng không cần ở lại nữa. Được rồi, con đi, dù có ra sao thì con cũng sẽ không kết hôn với Phương Đóa!”
Thái độ của Mục Nhiễm Tranh vẫn rất kiên định.
“Mục Nhiễm Tranh, đây là do chính mày nói. Nếu hôm nay mày bước ra khỏi cánh cửa này thì đừng bao giờ quay lại nữa! Nhà họ Mục bọn tao coi như chưa từng có mày. Dù sau này mày có đi ăn xin thì cũng đừng đến cửa nhà bọn tao! “Mục Như Thần gần như dùng hết sức lực trong người để nói ra lời này.
Lúc này Mục Nhiễm Tranh cũng đã nản lòng, không ngờ bố mình lại quyết đoán đến vậy!
“Bố đừng lo, cho dù con có đi ăn xin thì con cũng sẽ không đến xin bố đâu!” Nói xong, Mục Nhiễm Tranh đứng dậy và xoay người rời đi.
“Nhiễm Tranh! Con nói linh tinh gì vậy, quay lại cho mẹ!” Diêu Hướng Vân hét đến khản cổ.
Mục Nhiễm Tranh dừng bước và quay người lại, “Mẹ, con xin lỗi, là do con bất hiếu. Nhưng con thật sự không thể chung sống cả đời với người phụ nữ mình không yêu.”
Mục Nhiễm Tranh quỳ trên mặt đất và nghiêm túc vái lạy ba lần, lần này xoay người, anh không quay lại nữa.
Khi Diêu Hướng Vân đang định đuổi theo thì Mục Như Thần lập tức gầm lên: “Không ai được đuổi theo nó, không ai được giúp nó, tôi muốn nhìn xem nó có bản lĩnh đến đâu!”
Ôn Khanh Mộ vẫn luôn im lặng, đây không phải thời điểm thích hợp để anh lên tiếng.
“Đó là con trai ruột của ông đấy, ông chỉ có một đứa con trai đấy thôi!” Diêu Hướng Vân không đuổi theo, bà ta vừa giậm chân vừa nói với Mục Như Thần.