“Cô Ôn…” Cảnh sát trông giữ Tô Nhược Vân hết sức cung kính với Tô Lạc Ly.
“Vừa nãy anh Mộ Dung đến làm gì?”
“Anh ta có thể làm gì được chứ? Có ai lấy phải người vợ như thế mà còn chịu được? Nhà họ Mộ Dung tiếng tăm, làm sao có thể cho phép một người mợ chủ như thế tồn tại, cho nên anh ta đến ly hôn.”
“Ly hôn?” Điều này khiến Tô Lạc Ly hơi bất ngờ.
Quả nhiên nhà họ Mộ Dung bạc tình, Mộ Dung Dịch cũng vậy. Cho dù đó có phải chủ ý của Mộ Dung Dịch hay không thì nhất định Lâm Thanh Phương sẽ không dễ dàng tha thứ cho Tô Nhược Vân, chẳng qua đứa bé trong bụng cô ta…
“Tôi vào nói vài câu với cô ta.”
“Được, cô Tô, mời cô vào. Có điều phải mở cửa ra, xin lỗi cô, chúng tôi cũng phải làm theo quy định.”
“Không sao.” Ngay sau đó Tô Lạc Ly đi vào phòng bệnh.
Tô Nhược Vẫn vẫn ngồi xụi lơ trên mặt đất, thấy Tô Lạc Ly đi vào, cô ta vội vàng sửa sang lại đầu tóc rồi đỡ mép giường đứng lên.
Cô ta có thể mất mặt trước bất kỳ ai, nhưng chỉ không thể bẽ mặt với một mình Tô Lạc Ly.
“Cô đến làm gì?”
“Đến xem cô, đến xem em gái ngoan của tôi, đến xem cô em gái muốn giết tôi nhiều lần, và đến xem cô em gái muốn giết con trai tôi!”
Khi Tô Lạc Ly biết Tô Nhược Vân muốn giết con mình, cô chẳng còn chút lòng thương hại nào cho cô ta nữa.
“Thấy tôi thành ra như này cô vui không? Vậy cô cứ vui vẻ đi!” Tô Nhược Vân lườm Tô Lạc Ly rồi ngồi lại trên giường, bày ra vẻ cao ngạo.
“Cô không tò mò tại sao cô lại thành ra như thế này sao?”
Tô Nhược Vân bỗng nhìn về phía Tô Lạc Ly, cô ta chỉ vào đối phương và phẫn nộ gào lên: “Là cô! Đều là cô làm, có đúng không?”
“Đúng vậy, là tôi làm.” Tô Lạc Ly thừa nhận rất thản nhiên.
“Thì ra là cô thật! Cô mới là kẻ độc ác nhất!” Tô Nhược Vân gào thét.
“Tôi độc ác chẳng bằng một phần nhỏ của cô! Tôi chỉ lột trần bộ mặt thật xấu xa của cô mà thôi, tôi độc ác chỗ nào?”
Tô Nhược Vân nói không ra lời.
“Lục Uy Nhiên không chết, cô ấy vẫn luôn ở nhà tôi, tôi bảo cô ấy giả thần giả quỷ đến dọa cô. Còn cả Kiêm Mặc, tôi chỉ tìm một chàng trai trông tương tự thằng bé rồi hóa trang đi hù dọa cô, nếu cô không làm gì trái với lương tâm thì sao phải sợ?”
Tô Lạc Ly nói toạc chân tướng.
“Các anh nghe thấy chưa? Cảnh sát, là do cô ta giả thần giả quỷ! Tôi vô tội! Tôi vô tội thật mà!”
Thế nhưng cảnh sát canh giữ bên ngoài chỉ liếc cô ta một cái, cũng chẳng nói gì cả.
“Cô không cần uổng phí sức lực, cô cho rằng bằng những lời nói điên khùng của cô thì người ta sẽ nhận định cô là tội phạm hay sao? Đừng ngây thơ thế chứ, tôi đã đệ trình bằng chứng cho việc phạm tội của cô rồi. Sở dĩ còn muốn cô nói khùng nói điên trước mặt mọi người là vì tôi muốn mọi người nhìn thấy bộ mặt thật của cô, để cô vĩnh viễn không có khả năng xoay người nữa!”
“Tô Lạc Ly, cô là đồ đàn bà xấu xa! Cô hại tôi!” Tô Nhược Vân chỉ vào Tô Lạc Ly, cánh tay cô ta còn đang run rẩy.