Vương Vãn hương kéo lấy tay Tô Nhược Vân vỗ về, “Vân Vân à, con đừng để trong lòng những chuyện này, con yêu tâm đi, còn có nhà mẹ đẻ chống lưng cho con!”
“Cũng bởi vì bây giờ con còn có nhà mẹ đẻ, nếu không còn không biết mẹ chồng con sẽ nói con thế nào nữa? Bây giờ bà ấy lại bắt đầu giục con sinh con rồi.”
Khi Tô Nhược Vân nghĩ đến chuyện này lại đau đầu.
“Nhưng mà, Vân Vân, chuyện này mẹ chồng con nói đúng. Con thực sự nên có con với A Dịch, con nghĩ xem, hai đứa đã kết hôn được gần hai năm rồi, đã đến lúc có em bé rồi.”
Tô Nhược Vân tỏ vẻ mất kiên nhẫn, “Ôi mẹ, sao mẹ cũng lôi chuyện này ra để làm phiền con thế?”
“Mẹ nói đều là thật, chỉ khi con sinh con trai con gái cho nhà Mộ Dung thì mới có thể ổn định địa vị của con ở nhà Mộ Dung được, mới có thể trói chặt A Dịch, bên cạnh A Dịch có nhiều phụ nữ như vậy, không chừng sẽ có kẻ thứ ba đấy!”
Tô Nhược Vân cũng cảm thấy những lời này của Vương Vãn Hương có lý.
“Vân Vân, con nói cho mẹ biết, con và A Dịch cách mấy ngày làm một lần?” Vương Vãn Hương thận trọng hỏi.
Dù là mẹ ruột của mình nhưng Tô Nhược Vân vẫn có chút ngại ngùng.
“Mẹ, tại sao mẹ lại hỏi cái này?”
“Mẹ là mẹ ruột của con đấy! Nói với mẹ thì sao nào? Lần trước là khi nào?”
“Con không nhớ.” Tô Nhược Vân không phải đang lừa bà ta mà là cô ta thật sự không nhớ.
“Con xem bản thân con đi, chỉ biết phấn đấu cho sự nghiệp, ngay cả người đàn ông của mình cũng không quản được. A Dịch đang trong thời kỳ sung mãn, tám phần là đã có người ở bên ngoài rồi, con còn không nhanh chóng sinh một đứa con, củng cố vững chắc vị trí vợ cả này đi!”
Tô Nhược Vân lập tức trở nên căng thẳng, “Mẹ, mẹ nói xem liệu A Dịch có ai bên ngoài rồi không?”
“Cái này không chắc chắn được, người đàn ông giống như thằng bé người nào cũng mong ngóng, cờ đỏ trong nhà không đổ, cờ màu bên ngoài phấp phới, đến như cả bố con còn không phải như vậy sao! Huống hồ là A Dịch, sự nghiệp thành đạt, lại đẹp trai!”
Vương Vãn Hương nói rồi nhét một chiếc lọ nhỏ trong suốt vào tay Tô Nhược Vân.
“Lần trước bà Chu đi Thái Lan mang tinh dầu về cho con gái, mẹ cùng tìm bà ấy lấy một bình, nghe nói rất linh nghiệm, con thử xem.”
Tô Nhược Vân cầm chiếc lọ nhỏ trong suốt này trên tay.
Đêm mồng hai tết, cô ta và Mộ Dung Dịch ngủ lại nhà họ Tô.
Tô Nhược Vân cẩn thận suy nghĩ về những lời mẹ cô ta nói, mặc dù lúc này cô ta cũng rất bài xích chuyện có con, nhưng nếu cô ta muốn đứng vững vị trí mợ chủ của nhà Mộ Dung thì bây giờ nên tính đến chuyện sinh con rồi.
LOVE đã không còn nữa, COLOUR cũng không còn, cô ta cũng chỉ đang dựa vào nhà mẹ đẻ của mình, bản thân vẫn còn một chút địa vị trong làng giải trí.
Vì vậy, bây giờ cô ta cần một đứa con.
“Anh Dịch, bạn của mẹ em tặng cho bà ấy một lọ tinh dầu, nói là mang từ Thái Lan về, tối nay em sẽ massage cho anh nhé, khó khăn lắm Tết mới được nghỉ ngơi, anh cũng có thể thả lỏng một chút.”
“Được.” Mộ Dung Dịch cũng không từ chối.
Anh ta luôn không nóng không lạnh với Tô Nhược Vân.
Mộ Dung Dịch cởi quần áo nằm sấp trên giường, Tô Nhược Vân lấy tinh dầu ra, bôi lên lưng anh ta, bắt đầu nhẹ nhàng cho xoa bóp cho anh ta.