“Bố đúng là quá hồ đồ, chúng ta không thể bồi thường cho bọn họ được! Hơn nữa còn phải vạch trần âm mưu của bọn họ!”
“Vân Vân, vậy con nói xem chuyện này chúng ta nên làm gì? Bố đã hứa sẽ bồi thường cho người ta rồi, không thể lật lọng được đúng không con?”
Tô Khôn không có kinh nghiệm trong việc giải quyết rắc rối, ông ta mang tiếng là một mình chèo chống công ty nhưng toàn dựa vào cấp dưới của mình, cho nên hễ gặp phải chuyện gì là hoảng hốt lo sợ.
“Bố, bố chỉ hứa miệng thôi chứ không ký kết thỏa thuận gì đúng không?”
“Bố không ký thỏa thuận mà chỉ hứa miệng thôi, còn mua một ít thuốc bổ tới thăm nữa.”
“Vậy thì tốt rồi, chỉ là hứa miệng thôi mà! Còn thực hiện hay không hoàn toàn là việc của chúng ta, bọn họ thích nói gì thì nói. Bọn họ có thể tìm phóng viên đưa tin chuyện này thì chúng ta cũng có thể!”
Ánh mắt Tô Nhược Vân toát ra vẻ kiêu ngạo.
“Chuyện này cứ giao cho con đi ạ, bố, bố không cần lo đâu, ngoài ra con cứ cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ, e là có người đang cố ý giở trò.”
“Cố ý giở trò?” Tô Khôn và Vương Vãn Hương cùng thốt lên.
“Không thể nào, Vân Vân, mẹ và bố con làm việc rất cẩn thận, cũng không đắc tội với ai cả, sao lại có người cố ý giở trò hại chúng ta được?” Vương Vãn Hương tự nhận mình có quan hệ rất tốt với phu nhân các nhà khác.
“Chuyện này khó nói lắm, con sẽ đi điều tra.” Hình như Tô Nhược Vân đã có cách.
“Còn một chuyện nữa, bố, công ty định dừng sản xuất để chỉnh đốn hả bố, cách này là ai đề xuất vậy?”
“Là giám đốc Giang của bộ phận sản xuất, bố lo chuyện như vậy lại xảy ra cho nên định dừng sản xuất để chỉnh đốn lại.” Tô Khôn cũng vô cùng ảo não, đây cũng là quyết định bất đắc dĩ.
“Giám đốc bộ phận bán hàng nói với con, bây giờ chúng ta còn rất nhiều rượu bán trước ra ngoài chưa làm xong, nếu như dừng sản xuất thì tổn thất rất lớn, hơn nữa bên ngoài cũng sẽ cho rằng rượu của chúng ta có vấn đề thật, cho nên nhất quyết không thể dừng sản xuất!”
Thái độ của Tô Nhược Vân vô cùng kiên quyết.
“Vậy phải làm gì bây giờ? Không dừng sản xuất thì bố sợ sẽ lại xảy ra sự cố trong lúc sản xuất.”
“Có thể vừa sản xuất, vừa cho người kiểm tra các công đoạn, như vậy sẽ không chậm trễ gì cả.”
“Vậy làm theo lời con nói đi.” Tô Khôn vốn không có chủ ý gì, về cơ bản các quyết định trong công ty đều nghe theo Tô Nhược Vân.
Tô Nhược Vân vốn rất bận rộn, nhưng cô ta đã không còn LOVE và COULOR, bây giờ công ty rượu Tô Ký là chỗ dựa cuối cùng của cô ta, cũng là nền móng của cô ta ở nhà chồng.
Cho nên cô ta tuyệt đối không thể để công ty rượu Tô Ký xảy ra vấn đề.
Cô ta từ chối rất nhiều công việc, dồn hết tâm trí vào công ty rượu Tô Ký.
Hai ngày sau, cô ta đã điều tra rõ ràng.
“Bố, mẹ, con đã điều tra rõ ràng, chuyện này do Tô Lạc Ly và giám đốc Giang trong ngoài phối hợp tạo ra.”
Tô Khôn và Vương Vãn Hương nghe thấy tên “Tô Lạc Ly” thì đều giật mình.
“Vân Vân, con không nhầm chứ? Tuy bây giờ chúng ta và Lạc Ly không có quan hệ gì, nhưng dù sao nó cũng là con gái của bố, sao nó có thể làm chuyện này được?”
“Sao lại không thể, tôi thấy chuyện gì cô ta cũng làm được thì có!”