Tô Lạc Ly nghe thấy tiếng bước chân thì lập tức ngẩng đầu lên, ai ngờ phát hiện không phải là Mục Nhiễm Tranh.
Trông thấy Diệu Hướng Vân, Tô Lạc Ly lập tức đứng dậy, ai mà chẳng biết tổng giám đốc đài truyền hình chứ?
“Chào tổng giám đốc Diệu”
Diệu Hướng Vân hừ lạnh một tiếng, quan sát Tô Lạc Ly từ trên xuống dưới.
“Loại con gái như cô tôi gặp nhiều rồi! Tự cho rằng bay lên đầu cành là thành phượng hoàng, trên thực tế, chim sẻ vẫn mãi là chim sẻ, vĩnh viễn không thể trở thành phượng hoàng”
Lời này khiến Tô Lạc Ly đực mặt ra.
Cô không hiểu Diệu Hướng Vân có ý gì.
Diệu Hướng Vân ngồi xuống ghế, Tô Lạc Ly vẫn giữ tư thế đứng thẳng.
“Cô có biết điểm khác biệt căn bản giữa chim sẻ và phượng hoàng là gì không? Phượng hoàng cho dù rơi xuống ổ gà thì vẫn là phượng hoàng, nhưng chim sẻ muốn bay lên đầu cành làm phượng hoàng thì phải ngụy trang, giống như cô lúc nãy ấy.”
“Tổng giám đốc Diêu, em không hiểu chị
đang nói gì”
Tô Lạc Ly dường như nghe ra Diệu Hướng Vẫn đang châm chọc mình.
“Đừng giả vờ hồ đồ, loại con gái như cô biết rõ nhất mình muốn gì, chẳng phải là cô muốn tiến vào giới giải trí để làm quen một vài người giàu có, sau đó bước chân vào nhà giàu làm mợ chủ sao?”
“Tôi cho cô biết, cánh cửa nhà họ Ôn không dễ bước vào như vậy đâu, cô muốn cưới Ôn Khanh Mộ thì phải hỏi xem người nhà họ Mục chúng tôi có đồng ý hay không”
Tô Lạc Ly nghe rất rõ ràng, có lẽ Diệu Hướng Vẫn biết quan hệ của cô và Ôn Khanh Mộ rồi?
Tiêu Mạch Nhiên trang điểm xong đi qua đây, trông thấy Tô Lạc Ly đứng đấy, còn Diệu Hướng Vân vắt chéo hai chân, khuôn mặt lạnh lùng.
Cô ta liếc nhìn rồi vội vàng rời đi.
Tô Lạc Ly không muốn đối đầu với Diêu Hướng Vân, thứ nhất, Diệu Hướng Vân là tổng giám đốc đài truyền hình, cô không đắc tội nổi, thứ hai Diệu Hướng Vân là mẹ Mục Nhiễm Tranh, thứ ba Diệu Hướng Vân là chị họ Ôn Khanh Mộ.
Từ góc độ nào, cô cũng không nên xảy ra xung đột với bà ta.
Tô Lạc Ly vừa định nói gì đó để giải thích thì điện thoại vang lên.
Là Mục Nhiễm Tranh gọi.
“Lên tầng nằm ngay, phòng 502, đạo diễn đi ra rồi.”
“Được, tôi lên ngay”
cúp máy, Tô Lạc Ly cười với Diệu Hướng
Vân.
“Tổng giám đốc Diệu, thực sự xin lỗi, em
còn có việc phải đi trước.”
“Cô Tô Lạc Ly, tôi đến để nói với cô một câu, cô hãy nhớ kỹ cho tôi, trên đời này, thứ của cô thì sẽ là của cô, đồ không phải của cô thì cô có muốn cỡ nào cũng không được đâu, nhất là thứ dùng thủ đoạn hạ lưu cướp được, sẽ không lâu dài đâu.”
Tô Lạc Ly không muốn tranh luận cùng Diệu Hướng Vân, bèn vội vàng rời đi.
Lên tầng năm, hai người cùng bàn bạc với đạo diễn về bố trí tiết mục đêm hội.
Đạo diễn hết sức hài lòng với ý kiến của hai người, bảo họ tranh thủ thời gian tập luyện, không nói gì thêm.
Tạm biệt đạo diễn, hai người cùng đi ra cửa đài truyền hình.
“Được rồi Lạc Ly, vậy cô về trước đi, chuyện tập luyện chúng ta trao đổi xong rồi.”
“Được, anh không về à?”
“Hôm nay mẹ tôi ở đây, tôi phải đi thăm mẹ tôi.”
Tô Lạc Ly rất muốn nói, ban nãy cô đã gặp Diệu Hướng Vân, còn bị Diệu Hướng Vân chỉ trích là người thứ ba.
Nhưng cô không nói ra.
“Được, vậy anh đi đi, tôi về nhà trước”
Tô Lạc Ly ngồi lên xe rời đi.
Mục Nhiễm Tranh đi thẳng đến văn phòng tổng giám đốc đài truyền hình.
“Mẹ…” Mục Nhiễm Tranh nghênh ngang đi vào, từ khi còn bé anh đã tới đây nên coi đây không khác gì nhà mình.
Diệu Hướng vân chỉ có một đứa con trai nên dĩ nhiên vô cùng yêu thương.
“Con trai, con bàn bạc với đạo diễn xong lâu rồi mà? Sao bây giờ mới tới?”