“Cậu chủ, cậu về rồi, có thể ăn tối rồi. ”
“Mợ chủ đâu?”
“Có vẻ tối nay mợ chủ phải đi ghi hình tiết mục, nói không ăn cơm ở nhà.” Lê Hoa trả lời thành thật.
“Ờ…” Ôn Khanh Mộ có chút thất vọng, “Bây giờ tôi không muốn ăn, cứ để đó đi, lát nữa tôi muốn ăn sẽ ăn sau. ”
Ôn Khanh Mộ lên gác với vẻ mệt mỏi phờ phạc, nhìn phòng ngủ trống trải, anh không nhịn được thở dài một hơi.
Tô Lạc Ly lại bắt đầu bận rộn, chưa biết chừng mấy ngày nữa lại phải đi quay phim, anh không ngờ vừa kéo Tô Lạc Ly ra khỏi vực sâu, Tô Lạc Ly lại rơi vào một vực sâu khác.
Mười một giờ đêm Tô Lạc Ly mới trở về.
Dì Phương và Lê Hoa đều đã đi nghỉ, cô rón rén vào phòng ngủ, vốn tưởng Ôn Khanh Mộ đã ngủ rồi, nhưng đẩy cửa lại trông thấy Ôn Khanh Mộ đang ngồi trên giường xem điện thoại.
Dây thần kinh căng thẳng của Tô Lạc Ly lập tức thả lỏng.
“Hóa ra anh chưa ngủ?” Tô Lạc Ly xoa bóp cái cổ hơi mỏi, đi đến bên giường.
“Em ăn cơm chưa?”
“Em ăn rồi, em đi tắm rửa đây, anh ngủ sớm đi.” Vừa nói Tô Lạc Ly vừa vào phòng tắm.
Ôn Khanh Mộ vẫn chờ Tô Lạc Ly tắm rửa xong, lúc này mới nằm xuống cùng Tô Lạc Ly.
“Ly Ly, chúng ta bàn bạc một chuyện được không?”
“Bàn bạc chuyện gì?” Tô Lạc Ly điều chỉnh tư thế, rúc vào lòng Ôn Khanh Mộ.
“Dạo này em đừng quay phim được không?”
Tuy Ôn Khanh Mộ biết điều đó là không thể, nhưng anh vẫn muốn thử xem.
“Sao thế? Anh muốn em ở bên anh sao?”
“Ừm, hai chúng ta toàn ở cùng nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, coi như em nghỉ ngơi một thời gian vì anh được không?” Giọng điệu của Ôn Khanh Mộ vô cùng dịu dàng, vừa nói anh vừa vuốt tóc Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly chu miệng: “Nhưng hôm nay em đang định nói với anh rằng ngày kia em sẽ phải vào đoàn phim.”
Ôn Khanh Mộ tất nhiên không tránh khỏi có chút thất vọng.
“Vậy bỏ đi, ngủ thôi.” Ôn Khanh Mộ đưa tay tắt đèn ngủ, trong phòng lập tức tối om.
Dường như Tô Lạc Ly cũng ý thức được điều gì đó, cô dịch người sán lại gần Ôn Khanh Mộ hơn.
“Anh không vui à?”
“Không, em đừng suy nghĩ lung tung.”
Tô Lạc Ly xoay người cưỡi lên người Ôn Khanh Mộ, hai tay chống hai bên đầu Ôn Khanh Mộ.
“Lần này em tới Diêm Thành quay phim, nếu buổi tối xong việc sớm vẫn có thể về nhà, anh cũng có thể đến thăm em, có thể đi về trong ngày luôn.”
“Ừm.” Ôn Khanh Mộ cười gượng, không nói gì thêm.
Mặc dù cách rất gần, nhưng dù sao cũng không bằng có thể ở bên nhau mỗi ngày!
Khi ánh mắt chậm rãi thích ứng với bóng tối, bọn họ nhìn chăm chú vào mắt nhau, dần dần ngẩn ngơ.