Nhưng với một người học tệ như anh, viết một cuốn sách quả thực quá khó, anh không ngừng lên mạng tìm kiếm về những người nổi tiếng viết sách, thậm chí còn copy một số câu nói hay của người ta.
Anh thực sự viết không được, bàn bạc với Thành Du mấy lần, chỉ có thể viết một vài chuyện linh tinh mình gặp trên phim trường.
Chữ không đủ thì thêm ảnh vào.
Mục Nhiễm Tranh lấy hết ảnh của mình để dưới đáy hộp ra, nhưng bức ảnh này đều chưa từng xuất hiện trước truyền thông, chắc cũng được xem như một lời giải thích cho fan.
Trong thời gian một tháng, cuối cùng Mục Nhiễm Tranh cũng chắp vá xong cuốn sách này.
Truyện tranh của Lê Thấm Thấm cũng đã in xong và sắp được ra mắt, hai người đặt một cái tên rất đặc biệt: Táo Ba Chân.
Vào ngày mười lăm tháng mười hai âm lịch, cuối cùng Lê Thấm Thấm cũng cầm được cuốn truyện tranh thuộc về mình.
Nhìn cuốn truyện tranh có in tên mình, khỏi phải nói Lê Thấm Thấm vui cỡ nào.
Trên bàn ăn, Lê Thấm Thấm nhìn Lê Hán Giang rồi lại nhìn Ôn Lam, cô khẽ ho một tiếng, vì đã có cuốn truyện tranh của mình nên tất nhiên nói chuyện cũng sẽ tự tin hơn đôi chút.
“Con có chuyện muốn nói.”
Mấy hôm nay Lê Hán Giang luôn trưng vẻ mặt khó coi với Lê Thấm Thấm, Ôn Lam vẫn luôn đứng giữa để kéo hai người lại với nhau.
“Thấm Thấm, thấy cả ngày hôm nay con rất vui, có phải có chuyện tốt gì không?” Ôn Lam hỏi.
“Chuyện cực kỳ tốt, con tuyên bố cuốn truyện tranh đầu tiên của Lê Thấm Thấm con đã chính thức xuất bản rồi!” Mặt Lê Thấm Thấm đầy tự hào.
Lê Hán Giang và Ôn Lam đưa mắt nhìn nhau, không biết Lê Thấm Thấm đang nói gì.
Lê Thấm Thấm thấy vẻ mặt của mọi người thì hơi thất vọng: “Mọi người có thể cho con chút phản ứng được không, đây là cuốn truyện tranh đầu tiên của người ta đấy!”
“Truyện tranh?”
Lê Hán Giang ‘hừ’ một tiếng: “Sao bố không biết con có thể vẽ truyện tranh nhỉ, không ngờ lại có nhà xuất bản chịu xuất bản truyện tranh của con đấy?”
“Bố, con không thích nghe bố nói thế đâu!” Lê Thấm Thấm chạy lên lầu lấy cuốn truyện tranh của mình xuống rồi ném lên bàn.
“Xem đi, đây là truyện tranh của con!”
Ôn Lam cầm lên xem trước, thấy bên trên có ba chữ ‘Lê Thấm Thấm’ thì vô cùng vui mừng.
“Thật sự là Thấm Thấm nhà ta này, ông mau nhìn đi!” Ôn Lam cầm cuốn truyện tranh đến trước mặt Lê Hán Giang.
Lê Hán Giang nhìn thấy ba chữ bên trên thì cũng cảm thấy hơi không tưởng tượng nổi.
“Chắc không phải trùng họ trùng tên đấy chứ?”
“Mở ra xem bên trong đi!” May mà Lê Thấm Thấm đã có chuẩn bị.
Mở ra trang đầu tiên của cuốn truyện tranh là giới thiệu sơ lược về Lê Thấm Thấm, còn có một tấm ảnh của Lê Thấm Thấm.
“Lê Thấm Thấm, họa sĩ truyện tranh thế hệ mới, sở trường sáng tác truyện tranh xoa dịu tâm hồn, hi vọng dùng tranh của mình để xoa dịu cho mỗi một tâm hồn cô đơn.”
Lê Hán Giang xác định đây là truyện tranh của con gái mình xong thì sững sờ!