“Rõ ràng cậu đang trốn tránh tôi! Việc gì cậu phải trốn tránh tôi, hai chúng ta vẫn là họ hàng mà! Thím tôi không nói với cậu sao?”
“Chuyện này có gì đáng nói đâu?”
Tô Kiêm Mặc tất nhiên biết hai người họ là họ hàng.
“Ôi, con người cậu sao lại như vậy chứ? Tôi đã biết từ lâu rồi, cậu hoàn toàn không có bạn gái, là thím tôi chính miệng nói, sao cậu lại muốn lừa tôi?”
Tô Kiêm Mặc cau mày.
“Bởi vì không muốn bị cậu quấy rầy.”
Lời nói của cậu càng khiến người ta tổn thương hơn.
“Cậu…”
Mục Nhất Hân cắn môi, trước giờ chưa từng có ai dám nói chuyện với cô như vậy!
“Tô Kiêm Mặc, cậu đừng quá đáng! Tôi có điểm nào không tốt? Cậu nói cho tôi biết đi! Tôi theo đuổi cậu lâu như vậy rồi, rốt cuộc cậu có đồng ý không, cậu nói cho rõ ràng đi!”
Mục Nhất Hân quyết định hôm nay sẽ giải quyết cho xong chuyện này!
Một cô gái như cô mặt dày mày dạn theo đuổi một chàng trai đã là quá lắm rồi.
Chẳng phải có câu, nam theo đuổi nữ như ngăn sông cách núi, nữ theo đuổi nam dễ như trở bàn tay sao?
Vì sao cô chẳng thấy dễ chút nào vậy?
“Thái độ của tôi còn chưa đủ rõ ràng sao?”
Tô Kiêm Mặc chỉ cười khẩy.
“Chưa đủ rõ ràng! Tôi phải nghe chính miệng cậu nói!” Mục Nhất Hân hét lớn.
“Tôi không đồng ý!”
Tô Kiêm Mặc hét lên một cách dứt khoát.
Mục Nhất Hân không ngờ Tô Kiêm Mặc lại dứt khoát như thế.
“Cậu…”
“Cậu hài lòng chưa? Lần này đủ rõ ràng rồi chứ, sau này đừng quấn lấy tôi nữa!”
Tô Kiêm Mặc tức giận tiếp tục đi lên phía trước!
Mục Nhất Hân lập tức đuổi theo, dang hai tay chắn trước mặt Tô Kiêm Mặc.
“Vì sao cậu không đồng ý? Cậu cũng nên cho tôi một lý do chứ? Tô Kiêm Mặc, cậu không thích tôi cũng được, nhưng cậu phải cho tôi một lý do!”
Tô Kiêm Mặc thật sự bội phục sức chịu đựng của Mục Nhất Hân.
“Ban nãy chẳng phải cậu hỏi tôi có đồng ý hay không sao? Bây giờ tôi nói cho cậu đáp án rồi!”
“Chỉ nói đáp án thôi không được, cậu còn phải giải thích đáp án! Làm bài đều như thế cả! Đi thi cậu chỉ viết mỗi đáp án thì thầy có cho cậu điểm không?”
Cô đã ngang ngược thì sẽ ngang ngược cho chót!
“Mục Nhất Hân, rốt cuộc phải thế nào cậu mới bằng lòng buông tha tôi?”
Tô Kiêm Mặc tỏ ra hết sức nghiêm túc.
“Dù thế nào tôi cũng sẽ không buông tha cậu! Tôi muốn theo đuổi cậu, tôi thích cậu!”
Mục Nhất Hân ngẩng cao đầu, tư thế hiên ngang.
“Chẳng lẽ cậu không biết một ngày nào đó tôi sẽ chết sao?”
Tô Kiêm Mặc gào lên.