Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 205


Trong tủ quần áo của cô lại có một chiếc áo khoác của người khá!


c Chiếc áo khoác này rõ ràng to hơn áo khoác của cô một cỡ, hơn nữa cũng không phải phong cách của cô, cô rất chắc chắn đây không phải là áo của cô.


Nhưng đây không phải áo của cô thì là của ai chứ?


Tô Lạc Ly nghĩ kỹ lại, sau đó vỗ trán, vậy mà cô lại quên mất chuyện này.


Lần trước cô và Tiếu Mạch Nhiên cùng quay Chương trình, hôm đó trời mưa to, Tiêu Mạch Nhiên đưa áo khoác cho cô.


Cô còn bảo dì Phương giặt sạch chiếc áo này, cất đi, định về sau trả lại Tiêu Mạch Nhiên.


Cô lấy chiếc áo ra, tìm một chiếc túi xách tốt một chút, đặt vào.


Sau đó gửi tin nhản cho Tiêu Mạch Nhiên.


“Chị Mạch Nhiên, chiếc áo lần trước chị cho em mượn vẫn ở chỗ em, gần đây chị có ở thành phố Z không? Em đưa áo tới cho chị”


Rất lâu sau Tiêu Mạch Nhiên mới trả lời.


Chiều nay chị có một hoạt động phải tham gia, sau bảy giờ là được, nhà chị ở khu Diamond, em đến thì gọi điện thoại cho chị”


“Vâng ạ”


Hẹn Tiêu Mạch Nhiên xong, hai người không gửi tin nhãn nữa.


Nhớ là lần trước, từng nghe Mục Nhiễm Tranh nói, hai người bọn họ ở cùng một khu nhà.


Vừa khéo cũng phải tới khu Diamond, cô xem dòng thời gian, thấy gần đây Mục Nhiễm Tranh cũng ở nhà chơi game.


Vừa khéo đi đến nhà Mục Nhiễm Tranh một chuyến.


Tô Lạc Ly ngủ trưa một giấc, sau khi dậy thì thấy buồn chán, liền đi thẳng xuống bếp.


Cô đến chỗ Tiêu Mạch Nhiên sao có thể đi tay không chứ?


Nhưng ngôi sao lớn như Tiêu Mạch Nhiên không thiếu gì cả, cô chỉ đành tự mình làm chút đồ ăn nhẹ mang tới.


Vừa khéo cũng mang cho Mục Nhiêm Tranh một ít.


Cả một buổi chiều, Tô Lạc Ly luôn bận rộn quanh lò nướng, đã chán làm bánh quy, vì thế lần này cô chọn làm bánh brownie socola.


Sau khi làm xong, lại cất vào một chiếc hộp xinh xinh, đặt vào trong túi xách, còn lại một ít, liền tùy tiện cất vào một chiếc hộp, dù sao Mục Nhiễm Tranh là tên tham ăn, cho vào hộp đẹp cũng không có tác dụng gì.


Tám giờ tối, Tô Lạc Ly đến khu Diamond.


Giây phút mở cửa ra, Mục Nhiễm Tranh nhìn thấy Tô Lạc Ly, mắt sắp rớt ra ngoài.


“ĐMI Ngọn gió nào thổi cô tới đây thế?”


Không đợi Tô Lạc Ly trả lời, cái mũi thính của Mục Nhiễm Tranh đã ngửi thấy mùi đồ ăn ngon!


“Có phải cô mang đồ ăn ngon tới không?”


“Chắc chắn kiếp trước anh là một con chói”


Tô Lạc Ly vào nhà, đưa chiếc hộp trong tay cho Mục Nhiêm Tranh.


“Ôi trời ơi, bánh brownie socola!” Mục Nhiễm Tranh cầm một miếng cho vào miệng, sau đó nói lí nha lí nhí: “Vừa khéo hôm nay tôi xem tỉ vi kênh nấu ăn thấy làm bánh brownie socola, cô liền mang tới cho tôi, thật sự đúng lúc quá!”


“Đồ ăn cũng không thể chặn được họng anh!”


Mục Nhiêm Tranh thành thục nhét một miếng bánh brownie socola vào miệng, ăn hết sạch.


“Có phải chúng ta tâm linh tương thông không?”


Ngay lúc này, Mục Nhiễm Tranh nhìn thấy một cánh tay khác của Tô Lạc Ly đang cầm một chiếc túi xinh xắn.


“Đây là cái gì? Cái gì ngon à?”


Nói rồi, Mục Nhiễm Tranh liên định cầm lấy, Tô Lạc Ly lập tức giơ tay lên.


“Đây không phải là cho anh!”


“Vậy thì là cho ai?”


“Tôi hẹn chị Mạch Nhiên, lát nữa qua chỗ chị ấy một chuyến, đây là cho chị ấy”


Mục Nhiễm Tranh lập tức nhíu mày lại.


“Tô Lạc Ly, cô quá không nghĩa khí rôi! Cô nhìn xem cô mang cho cô ta, dùng cái túi xách đẹp thế này, còn của tôi lại chỉ là một chiếc hộp nát!”


So sánh hai cách đóng gói, căn bản chính là một tên đàn ông thô to và một cô gái xinh đẹp!


Mà Mục Nhiễm Tranh chính là tên đàn ông thô to kia!


“Có phần cho anh ăn là được rồi, còn kén cá chọn canh!”


Tô Lạc Ly lườm Mục Nhiễm Tranh.


Được rồi, từ khi Tô Lạc Ly và Ôn Khanh Mộ sống cùng nhau, anh ăn được đồ ăn Tô Lạc Ly làm đã là chuyện không dễ dàng gì.


Nghĩ tới hộp bánh quy không được ăn lúc trước, hiện giờ đã tốt lắm rồi!


“Thế nhưng, Lạc Ly, cô có làm sao không thế, sao cứ hẹn tình địch của mình là thế nào?”


Mục Nhiễm Tranh khẽ đảo mắt, lập tức sán lại gần Tô Lạc Ly.


“Không phải cô đến để nghe ngóng tình hình của chú tôi chứ? Có phải muốn xem xem hai người họ có gian tình hay không không? Có cần tôi giúp cô không?”


Mục Nhiễm Tranh tỏ vẻ như đặc vụ ngầm, loại chuyện này, anh rất giỏi.


Tô Lạc Ly trợn mắt coi thường.


“Tôi không có bẩn thỉu như anh nghĩ, lần trước tôi mượn áo chị ấy mặc, lần này tôi mang trả”


Mục Nhiêm Tranh tỏ vẻ không có gì thú vị.


“Tôi còn cho rằng có gì để hóng hớt cơ”


“Sao anh lại giống với chú anh thế, bà hoàng hóng hớt!”


“Giờ cô há miệng ngậm miệng, đều là chú tôi!”


Tô Lạc Ly há miệng, không có lời nào phản bác.


Vì một vài chuyện gần đây khiến đầu cô hơi hôn loạn, quả thật cô luôn nhớ tới chuyện của Ôn Khanh Mộ.


“Này, lần này cô về, chú tôi có về nhà không?”


Tô Lạc Ly lắc đầu.


“Vẫn cứ không liên lạc?”


Tô Lạc Ly lại gật đầu.


“Được rồi, đừng nhắc anh ấy nữa, lát nữa anh cất bánh brownie socola vào tủ lạnh, bằng không sẽ không ngon nữa, tôi đến chỗ chị Mạch Nhiên đây”


“Được, cô đi đi, lát nữa quay lại chơi game với tôi, dù sao cô ở nhà cũng không có gì làm”


Tô Lạc Ly không nhịn được mà trợn mắt khinh thường, có lẽ cô thuộc loại người bẩm sinh đã không biết chơi game, lại thêm không hay chơi, đương nhiên là chơi rất gà.


Vì thế lần nào Mục Nhiễm Tranh tìm cô chơi game, đều sẽ mắng cô là đồng đội ngốc vô số lần.


“Anh không nhớ tôi là đồng đội ngốc của anh sao?”


“Có đồng đội ngốc còn hơn không! Hihil”


“Được rồi! Vậy anh nói cho tôi biết nhà chị Mạch Nhiên ở đâu đi?”


“Sau khi ra khỏi cửa, cô quay mặt về phía cửa, nhà ở bên tay phải là nhà cô ta”


Tô Lạc Ly gật đầu, cầm túi bánh brownie socola, đi ra ngoài.


Đèn trong nhà Tiêu Mạch Nhiên đang sáng, chắc là đang ở nhà.


€ô trực tiếp đi tới, ấn chuông cửa.


Vừa khéo người mở cửa là Tiêu Mạch Nhiên.


“Ôi, Lạc Ly, sao em lại biết đây là nhà chị? Chị còn đang chờ điện thoại của em đấy, mau vào đây!”


Người giúp việc lập tức lấy cho Tô Lạc Ly một đôi dép đi trong nhà.


“À, em vừa qua nhà Mục Nhiễm Tranh một chuyến, anh ấy nói với em, chị ở căn này, vì thế em qua thẳng đây”


“Nhiễm Tranh?”


Hai người bọn họ quen thuộc thế sao?


Tiêu Mạch Nhiên không hề cảm thấy, mặc dù nam nữ diễn viên sẽ thể hiện khá thân thiết khi có tác phẩm lên sóng, nhưng cũng chỉ là một cách tuyên truyền.


Thế nhưng, đến nhà của đối phương ở đâu mà cũng biết, như này không khỏi quá thân thiết rồi?


“À, cái đó, em và Mục Nhiễm Tranh là bạn đại học, vì thế biết anh ấy sống ở đây: Tô Lạc Ly vội vàng giải thích.


Nhà Tiêu Mạch Nhiên trang trí cực kỳ đẹp, mang phong cách nhà vườn thoáng mát, có thể thấy là đã dốc lòng trang hoàng.


Không giống với nhà của Mục Nhiêm Tranh, luôn mang theo mùi vị xa hoa.


Ngay lúc Tô Lạc Ly đang đánh giá nhà Tiêu Mạch Nhiên, bỗng người giúp việc đi tới.


“Cô Tiêu, tôi lấy chiếc áo này từ cửa hàng giặt khô về rồi”


Tô Lạc Ly nhìn về phía chiếc áo trên tay người giúp việc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK