Tô Khôn bị Tô Lạc Ly chọc tức đến mức không nói ra hơi, chỉ có thể ngồi ở ghế sofa, há miệng thở dốc.
“Ở đâu ra chuyện con gái đứng ra dạy dỗ bố ruột mình chứ? Bọn tôi ăn muối nhiều hơn cô ăn cơm đấy, vậy mà cô lại dám đứng đây mà dạy đời bố cô!”
Vương Vãn Hương cười khẩy: “Được lắm, mợ Ôn, cô bảo tôi và bố cô ra ngoài đi tìm việc làm vậy thì tôi cũng muốn hỏi cô. Cô cảm thấy những người như chúng tôi có thể ra ngoài làm gì đây?”
“Hai người cũng không còn trẻ nữa rồi, không có bằng cấp, không có kinh nghiệm. Sức khỏe bố tôi không tốt, nhưng vẫn có thể xin làm bảo vệ hoặc đi phát báo, thư tín gì đó được. Còn bà, bà đi làm công nhân vệ sinh môi trường được đấy.”
“Ha ha ha ha!” Vương Vãn Hương che miệng cười phá lên: “Ông nó ơi, ông nghe thấy chưa? Con gái ruột của ông bảo ông đi làm bảo vệ, bảo tôi đi quét rác kìa! Đây là những lời mà con gái ruột ông vừa nói đấy, cười chết mất!”
“Nếu như hai người nghe tôi thì ít ra cũng có thể sống qua được khoảng thời gian này.”
Tô Lạc Ly chợt nhận ra, dù vừa trải qua chuyện lớn như vậy, nhưng hai người này vẫn u mê, không chịu tỉnh táo lại.
“Gia đình chúng tôi định sống qua thời gian này thế nào thì cũng không phiền cô phải quan tâm đến. Mợ Ôn, dù thế nào thì bố cô cũng là bố ruột cô đấy, mặc dù tôi là mẹ kế nhưng tôi cũng đã nuôi cô bao nhiêu năm trời rồi. Cô muốn cắt đứt quan hệ với chúng tôi thì cũng được. Đưa tiền đây!”
Vương Vãn Hương xòe tay ra, vênh váo nhìn Tô Lạc Ly.
“Bà còn mặt dày đòi tiền tôi?” Tô Lạc Ly cảm thấy rất nực cười.
“Tất nhiên rồi, bố cô sinh ra cô, cô có nghĩa vụ phải phụng dưỡng ông ấy. Dù bố cô chỉ sống đến năm tám mươi tuổi thôi thì cũng còn hai mươi năm nữa, mỗi năm tốn khoảng hai triệu gì đó, tính tổng lại là bốn triệu. Từ nhỏ đến lớn, cô và em trai cô sống trong cái nhà này, rồi còn bệnh tật ốm đau, cộng lại cũng phải thêm một triệu nữa, tổng cộng là năm triệu.”
Vương Vãn Hương xòe năm đầu ngón tay ra với Tô Lạc Ly.
“Tôi thấy bà đang mơ tưởng hão huyền rồi đấy.”
Tô Lạc Ly thấy hai người cố chấp, u mê như vậy thì cũng chẳng muốn tốn nước bọt nữa. Cô đứng dậy.
“Những gì cần nói thì tôi cũng đã nói hết rồi, còn có nghe hay không thì là việc của hai người. Còn về chuyện tiền mà hai người đòi tôi ấy à, xin lỗi nhé, tôi còn chưa tính sổ với hai người chuyện cái chết của mẹ tôi và Kiêm Mặc đâu.”
Nói xong, Tô Lạc Ly chuẩn bị đi ra ngoài.
“Không trả tiền thì đừng mơ rời khỏi đây!”
Vương Vãn Hương hung dữ nhìn cô, sau đó cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn.
Vương Vãn Hương giơ con dao gọt hoa quả và vung về phía Tô Lạc Ly.
Vệ sĩ lập tức bước tới, giơ chân lên và đạp bà ta ngã xuống.
“Chao ôi… các người còn đánh người cơ à!”
Tô Lạc Ly quay người lại nhìn bà ta, cô đã hoàn toàn tuyệt vọng.
“Vốn dĩ tôi còn định xem biểu hiện của các người. Nếu như biểu hiện của các người tốt thì tôi đến phụng dưỡng các người cũng không thành vấn đề, nhưng xem ra không cần rồi, bởi vì các người hoàn toàn không cần.”
Tô Lạc Ly đã quá thất vọng với hai người này, cô không muốn tiếp tục dây dưa nữa.
Vương Vãn Hương nhặt con dao gọt hoa quả trên mặt đất lên, cứa một nhát vào cổ tay của mình.