“Đại ca, từ nhỏ đến lớn em chưa từng làm trái lệnh của anh, anh bảo em là gì thì em sẽ làm cái đó, nhưng lần này em sẽ không nghe lời anh, chỉ lần này thôi có được không?”
Giản Ngọc cảm thấy trái tim mình như bị thứ gì đó cán qua.
Anh hít sâu một hơi: “Tôi với bác sĩ Chung đã bàn bạc ngày phẫu thuật rồi, là ngày mai.”
“Đừng mà!” Lý Như Kiều gào lên với Giản Ngọc.
Giản Ngọc đứng phắt dậy: “Không thể để mặc em tự đưa ra quyết định! Mọi thứ đều do tôi quyết, tôi nói bỏ thì phải bỏ!”
Thấy khuôn mặt lạnh lùng của Giản Ngọc, Lý Như Kiều nhanh chóng xoay người, mở cửa ra ngoài.
Giản Ngọc lặng lẽ thở dài rồi ngồi xuống ghế.
Trong mắt Giản Ngọc, Lý Như Kiều vẫn là một đứa trẻ, mà trẻ con thì sao có thể sinh em bé được chứ, bỏ đứa bé này cũng tốt.
Trong một phòng ngủ khác, Tô Lạc Ly cũng nói chuyện xảy ra cho Ôn Khanh Mộ.
“Anh ấy có ý gì?”
“Em thấy ý của anh ấy chắc là muốn bỏ đứa bé, anh ấy là một người lý trí, có lẽ anh ấy sẽ đưa ra một quyết định lý trí nhất.”
“Lý trí con khỉ! Anh ấy không nên về, về làm gì chứ, về để bỏ đứa bé sao?”
Ôn Khanh Mộ vô cùng tức giận, anh đi tới đi lui trong phòng.
Tô Lạc Ly vô cùng khó hiểu với hành động của anh, cô không ngờ Ôn Khanh Mộ sẽ tức giận như vậy, bởi vì trông chuyện này có vẻ không liên quan nhiều đến anh.
“Anh ngồi xuống trước đi, đừng kích động thế được không?”
“Không được, tuyệt đối không thể bỏ đứa bé này được!”
“Sao lại không được? Bác sĩ Chung đã nói, có thể đứa bé sẽ có vấn đề, hơn nữa tối đó uống nhiều rượu như vậy, anh còn cho anh ấy thuốc đó! Nói cho cùng thì vẫn tại anh!”
Nếu là Tô Lạc Ly thì cô cũng không muốn bỏ đứa bé, nhưng chuyện đã thế này rồi.
“Anh…” Ôn Khanh Mộ cũng không có đường phản bác: “Tóm lại không thể bỏ đứa bé này được, chẳng phải hiện tại không có vấn đề gì sao? Đợi có vấn đề rồi bỏ!”
“Lỡ như sinh ra rồi mới phát hiện đứa bé có vấn đề thì sao? Nhà chúng ta có tiền, có thể giúp anh ấy hồi phục, có thể giúp anh ấy điều trị, nhưng còn đứa bé thì sao? Cuộc đời nó bị hủy hoại rồi! Nếu là em thì có thể em cũng sẽ chọn bỏ đứa bé đi.”
Trong lòng Ôn Khanh Mộ vô cùng bức bối, khó khăn lắm anh mới có một kế hoạch, cuối cùng bị người ta làm rối lên nhanh như vậy.
“Em có từng nghĩ đó là một sinh mệnh chưa?”
“Tất nhiên em đã từng nghĩ rồi, nhưng nếu nó là một sinh mệnh khiếm khuyết thì nó không nên đến thế giới này, nó đến thế giới này là sự xót xa của một gia đình.”
Ôn Khanh Mộ nói không lại Tô Lạc Ly nên dứt khoát bực bội ngồi trên giường.
Tô Lạc Ly ngồi bên cạnh Ôn Khanh Mộ: “Em biết trong bụng Ớt Nhỏ là cháu anh, biết đâu là cháu gái, là ruột thịt của nhà họ Ôn các anh, nhưng họ cũng còn trẻ như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ có con thôi.”
“Em nói nghe dễ nhỉ!” Ôn Khanh Mộ đứng lên định ra ngoài.
“Anh đi đâu?”
“Trong lòng khó chịu, ra ngoài đi dạo!”
Ôn Khanh Mộ mất kiên nhẫn để lại câu này rồi ra ngoài.