“Cái cô Tiêu Mạch Nhiên kia còn thật sự xem mình là nữ chủ nhân ở đây, tất cả người giúp việc đều xem cô ta là nữ chủ nhân. Ai da, đúng là tôi tức chết mất thôi!”
“Tôi còn không tức, cô tức cái gì chứ?” Tô Lạc Ly cười dí dỏm.
“Mợ chủ, sao mợ dễ bị bắt nạt thế? Hay là giờ gọi cho cậu chủ đi?”
Có thế nào Lê Hoa cũng không nuốt cục tức này xuống được.
“Mấy ngày nay anh ấy rất bận, đừng quấy rầy anh ấy thì hơn, chúng ta về thôi.”
Hai người vừa bước ra khỏi cửa thì thấy có người ở đối diện đi tới.
Là Vương Vĩ.
Vì hôm nay ra ngoài có việc nên ông ấy không ở đây, bây giờ mới vừa về.
Vương Vĩ biết Tô Lạc Ly, ông ấy sửng sốt khi thấy Tô Lạc Ly.
“Mợ chủ? Sao mợ lại đến đây?”
Lê Hoa lập tức vui mừng, cuối cùng cũng có người biết Tô Lạc Ly rồi.
“Quản gia Vương, cuối cùng ông cũng về rồi. Ông không biết người ở đây dửng dưng với mợ chủ thế nào đâu, ai cũng muốn đuổi chúng tôi đi.”
Thấy có người chống lưng, Lê Hoa lập tức mách tội.
Vương Vĩ sững sờ.
“Chuyện gì xảy ra?”
“Không có chuyện gì đâu, quản gia Vương đừng nghe Lê Hoa nói linh tinh, tôi đến thăm cô Tiêu thôi.”
“Mợ chủ mau vào đi.”
Nói xong, Vương Vĩ vội đưa Tô Lạc Ly và Lê Hoa vào phòng khách.
Vương Vĩ bỗng ho một tiếng, hắng giọng.
“Người đâu, còn không mau mang trà cho mợ chủ.”
Người giúp việc trong nhà đều sững sờ.
Một người giúp việc can đảm hỏi: “Quản gia Vương, ông đang nói gì vậy? Mợ chủ, mợ chủ chẳng phải…”
Vừa nói, cô ta vừa chỉ lên lầu.
“Đúng vậy, quản gia Vương, sao người phụ nữ này là mợ chủ được? Ăn mặc tầm thường thế này.”
Một người giúp việc khác vội hùa theo.
“Hỗn láo! Mợ chủ là người các cô có thể chõ mồm vào bình phẩm à? Tôi không ở nhà, các cô dám thất lễ với mợ chủ, lương tháng này miễn hết đi!”
Vương Vĩ có quyền, lúc Ôn Khanh Mộ không ở đây thì người có tiếng nói chính là Vương Vĩ.
Lúc này mấy người giúp việc mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, thì ra cô gái với vẻ ngoài không có gì đặc biệt này thật sự là mợ chủ của bọn họ!
“Quản gia Vương, vậy cô Tiêu…”
Vương Vĩ vẫn nghiêm mặt.
“Cô Tiêu chỉ là bạn tốt của cậu chủ mà thôi, cô Tô đây mới là mợ chủ mà cậu chủ cưới hỏi đàng hoàng, nhớ lấy cho tôi!”
“Vâng!” Mấy người giúp việc đồng thanh nói.
“Không cần đâu quản gia Vương, không biết thì không có tội, tôi cũng chưa từng đến đây, họ không biết tôi cũng là điều bình thường thôi.” Tô Lạc Ly xin tha cho họ.
Đối mặt với Tô Lạc Ly, Vương Vĩ lập tức trở nên ôn hòa.
“Mợ chủ, là họ tiếp đãi mợ không chu đáo, vốn dĩ nên phạt họ.”
“Vậy nể mặt tôi đừng phạt họ nhé? Quản gia Vương, cho tôi thể diện đi.”
“Tất nhiên mợ chủ nói mới tính, mợ bảo không phạt thì không phạt.”