“Mẹ nó! Người phụ nữ này quá độc ác! Dù sao cũng là em trai cùng cha khác mẹ, thế mà lại muốn hại chết thằng bé!”
Ôn Khanh Mộ đấm mạnh vào lòng bàn tay.
“Em thật sự không ngờ được rằng cô ta lại mất kiên nhẫn đến vậy!”
“Sao vậy?” Ôn Khanh Mộ cảm thấy dường như có nguyên nhân.
“Khoảng thời gian trước bố em có gọi điện thoại cho em, nói là Kiêm Mặc có mười phần trăm cổ phần của công ty rượu Tô Ký, ông ấy nói coi như cũng là công bằng với hai chị em em, nhưng phải đợi sau khi Kiêm Mặc hai mươi tuổi mới cho thằng bé cổ phần.”
Ôn Khanh Mộ khinh thường chuyện này.
“Vậy thì có khác gì…”
Khác gì không có…
Nhưng Ôn Khanh Mộ không nói hết lời, dù sao đây là kiêng kỵ lớn của Tô Lạc Ly.
“Có lẽ là ý của Vương Vãn Hương, phải hai mươi tuổi mới bắt đầu nhận được, người nào đó đã không ngồi yên được nữa rồi!”
Tô Lạc Ly nắm chặt tay, móng tay cắm vào da thịt, cô chưa bao giờ căm hận họ như bây giờ!
“Họ rõ ràng muốn một mũi tên trúng hai đích, lợi dụng tin tức chèn ép em, sau đó khiến cho Kiêm Mặc phát bệnh. Được rồi, chuyện này em không cần lo lắng, anh sẽ tự mình giải quyết!”
Ôn Khanh Mộ cũng vô cùng tức giận.
“Không, em phải giải quyết theo cách của mình, không cần anh quan tâm!”
Tô Lạc Ly mắt sáng như đuốc, vô cùng kiên định.
“Em có cách gì?”
“Anh không cần quan tâm đến chuyện này đâu, tóm lại là em sẽ không lưu tình nữa! Cô ta dám động vào điểm yếu của em thì em dám hủy hoại thứ quý giá của cô ta.”‘
Ôn Khanh Mộ kinh ngạc nhìn Tô Lạc Ly, lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt tức giận như vậy của người phụ nữ của mình.
Nếu như cô kiên quyết như vậy thì cứ để cô thỏa sức làm đi.
Dù sao đi nữa, anh sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc nhất của cô.
Đêm yên tĩnh và thanh bình.
Đã là mùa xuân rồi, nhưng cái lạnh vẫn chưa tan đi, những ngày này trời vẫn rất lạnh về đêm.
Tô Nhược Vân đang ngồi trong căn phòng ấm áp, xem ảnh cưới nhiếp ảnh gia vừa gửi.
Nhìn thấy dáng vẻ trai tài gái sắc của cô ta và Mộ Dung Dịch trong ảnh, Tô Nhược Vân không khỏi nhếch khóe môi.
Cửa mở ra, Tô Nhược Vân lập tức buông chuột máy tính xuống và ra khỏi phòng làm việc, Mộ Dung Dịch đã về rồi.
“Anh về rồi à, anh ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.”
Mộ Dung Dịch lê cơ thể mệt mỏi, mặc dù lần này có sự giúp đỡ về nguồn vốn của Tô Nhược Vân, anh ta đã lật ngược tình thế và giúp Quốc tế Nghệ Tân vượt qua cơn khủng hoảng.
Nhưng anh ta không dám xem nhẹ nữa.
“Em đang xem ảnh cưới của chúng ta, anh có muốn cùng xem không?”