“Chúc mừng anh, ông chú trưởng thành đảo ngược tình thế thành công!” Tô Lạc Ly vừa mở miệng đã chọc cười Mục Nhiễm Tranh.
“Cô đừng gọi tôi là ông chú trưởng thành được không? Đây gọi là sức quyến rũ của người đàn ông chín chắn đấy nhé?”
“Được, bây giờ anh coi như là người đàn ông chín chắn rồi!”
Mục Nhiễm Tranh cúi đầu mỉm cười, trong nụ cười thấp thoáng vẻ cay đắng và vui mừng, “Lạc Ly, cám ơn cô.”
“Cám ơn tôi cái gì?”
“Nếu không phải lúc trước cô mua nhà của tôi thì có lẽ phim của tôi sẽ không có ngày hôm nay, cô còn giúp tôi đăng Weibo tuyên truyền nữa.”
“Nhà không phải tôi mua, lúc đầu đúng là tôi có suy nghĩ này, tôi biết nếu đưa tiền cho anh thì anh sẽ không nhận nên định mua nhà của anh, nhưng đó là một khoản tiền lớn, nếu tôi động vào thì chắc chắn chú anh sẽ biết, thế nên tôi không mua nữa. Nhưng dạo trước tôi mới biết chú anh lấy danh nghĩa của tôi để mua căn nhà đó.”
Lời này càng khiến Mục Nhiễm Tranh kinh ngạc hơn.
“Bề ngoài anh ấy không muốn ủng hộ anh nhưng thực ra anh ấy cũng rất lo lắng cho anh.”
Mục Nhiễm Tranh vui vẻ gật đầu.
“Hắc Thổ, trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi nghĩ anh không chỉ có bề ngoài chín chắn mà chắc trong lòng cũng trưởng thành hơn nhiều, cho nên anh muốn làm gì thì làm đi.”
Biết bạn thân và chú mình vẫn âm thầm ủng hộ mình như cũ, vào khoảnh khắc đi ra khỏi hoa viên Crystal, Mục Nhiễm Tranh đột nhiên cảm thấy lòng mình sáng tỏ.
Anh nhanh chóng đưa Táo trở lại căn nhà trước kia của mình, đồng thời trang trí lại.
Cuối cùng bộ phim thu được tám trăm triệu doanh thu phòng vé, trong khoảng thời gian kinh tế đình trệ, đề tài còn không thu hút, bộ phim đạt được doanh thu như vậy đã là kỳ tích rồi.
Phùng Khiêm và Mục Nhiễm Tranh dĩ nhiên kiếm được một món tiền lớn, những người lúc trước từ chối đầu tư đều hối hận ‘xanh ruột’.
Hội chi viện fan của Mục Nhiễm Tranh lại bắt đầu náo nhiệt, độ nổi tiếng của anh trở lại như lúc ban đầu.
Sự kết thúc của một bộ phim cũng tuyên bố sự kết thúc của một thời kỳ, Phùng Khiêm dường như còn hăng hái hơn trước.
Anh ta đổi sang xe mới lái đến nhà Mục Nhiễm Tranh.
“Nhiễm Tranh, bây giờ tôi nhận được vô số cuộc điện thoại mời cậu tham gia chương trình truyền hình thực tế, đóng phim, nhiều đến mức điện thoại của tôi sắp nổ tung rồi! Sao nào, có phải hai anh em ta nên lập kế hoạch cho tương lai của cậu không?”
Mục Nhiễm Tranh vuốt ve Táo, im lặng.
Mục Nhiễm Tranh cũng cảm nhận được độ nổi tiếng của mình trở lại lúc trước, thậm chí còn cao hơn.
Debut từ khi còn nhỏ, anh vẫn luôn được rất nhiều người nâng lên tận trời, con đường nghệ thuật của anh trước giờ vô cùng thuận lợi, không gặp phải trắc trở gì.
Bởi vì trải qua lần này, anh bỗng nhiên hiểu rõ rất nhiều chuyện.
“Anh Khiêm, sau này tôi không muốn quay chương trình truyền hình thực tế nữa. Chương trình tạp kỹ cũng cố gắng giảm bớt.”
Nghe thấy vậy Phùng Khiêm giật mình đến nỗi nhảy dựng lên.