“Qua hai tháng nữa.”
“Là như vậy…” Xem ra anh hơi vội vàng rồi, “Bà phải chăm sóc cho cô ấy, đứa bé này không được có bất kỳ sơ xuất nào.”
Ôn Khanh Mộ giống như đã ra lệnh, Chung Vũ Lăng nhớ rằng ngay cả khi Tô Lạc Ly mang thai, Ôn Khanh Mộ dường như cũng không ra lệnh cho bà ta như vậy. Chẳng lẽ đứa trẻ này là…
“Bây giờ bà phụ trách sắp xếp toàn bộ việc cô ấy nên ăn gì tốt cho đứa bé trong bụng.”
“Bảo đảm an toàn cho người mẹ và thai nhi là chức trách của tôi, nhưng mà sếp Ôn, lẽ nào mợ chủ không nói cho cậu biết đứa bé này có thể sẽ có vấn đề về sức khỏe sao?”
“Chẳng phải bây giờ nó không có bất kỳ vấn đề gì về sức khỏe sao? Có rồi nói sau! Còn nữa, không được nói với mợ chủ chuyện tôi đã từng đến đây.”
Mặc dù Chung Vũ Lăng cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng Ôn Khanh Mộ là chủ của bệnh viện này, bà ta cũng không thể nói gì.
“Vâng, sếp Ôn.”
“Tôi biết bà và cô ấy có quan hệ rất tốt, nhưng tôi nói cho bà biết, bà phải nhớ rõ rằng ai mới là ông chủ của bà, nếu tôi muốn đối phó với bà thì có cả trăm cách.” Ôn Khanh Mộ uy hiếp.
“Sếp Ôn cứ yên tâm đi, tôi sẽ không nói ra đâu.” Chung Vũ Lăng chỉ có thể thỏa hiệp.
Ôn Khanh Mộ rời khỏi bệnh viện, không phải Tô Lạc Ly vẫn luôn muốn có con gái sao? Nếu Lý Như Kiều vừa hay mang thai một đứa con gái, cô vừa hay có thể để đứa bé này bên cạnh.
Hơn nữa, con của Lý Như Kiều mang dòng máu của Giản Ngọc, cũng coi như máu thịt của nhà họ Ôn, hợp tình hợp lý!
Thật ra anh hoàn toàn không tìm Giản Ngọc, nếu Giản Ngọc quay lại và anh ta ở bên Lý Như Kiều, anh sẽ không thể giành đứa bé này được.
Anh nhất định phải giành lấy đứa trẻ này.
Lại ba ngày nữa trôi qua, vẫn không có tin tức của Giản Ngọc.
Tô Lạc Ly vô cùng lo lắng, nếu không thể giữ lại đứa bé này thì chắc chắn phải đưa ra quyết định từ ba tháng trước, trông cái thai của Lý Như Kiều cũng được hai tháng rồi.
Sao gần đây hiệu suất làm việc của Ôn Khanh Mộ lại kém như vậy nhỉ?
“Mợ chủ, đây là hoa hôm nay gửi tới. Mợ xem đi, đẹp thật, lần đầu tiên tôi thấy hoa hồng xanh lá đấy.”
Người giúp việc cắm hoa xong rồi đặt lên bàn.
“Đúng là rất đẹp.”
Hoa hồng xanh!
Phải rồi, cô nhớ rất lâu trước đây Giản Ngọc từng đưa cho cô một cái túi gấm, nếu muốn tìm anh ấy thì mở cái túi gấm này ra!
Lúc đó Giản Ngọc luôn miệng nói Ôn Khanh Mộ là ma cà rồng, Tô Lạc Ly hoàn toàn không tin cho nên cũng chẳng xem trọng chuyện cái túi gấm.
Nói không chừng cái túi gấm này thật sự có thể tìm được anh ấy!
Tô Lạc Ly bắt đầu lục tung hết lên để tìm đồ, đã lâu lắm rồi nên cô thật sự không nhớ mình để ở đâu.
Lê Hoa bế Tam Tam đi tới: “Mợ chủ, mợ đang tìm gì thế? Mất đồ gì sao?”
Nhìn đống lộn xộn trong phòng ngủ, Lê Hoa cũng giật mình.
Thấy Lê Hoa, Tô Lạc Ly lập tức đứng lên.