Tuy Tô Nhược Vân mặc áo cưới giá trị không nhỏ, thế nhưng ánh mắt mọi người nhìn cô ta đã hoàn toàn thay đổi.
Cô ta không hề xứng với chiếc áo cưới này!
Ánh mắt của Mộ Dung Dịch cũng trở nên lạnh lùng, chẳng qua ngại vì ở đây còn có nhiều người nên không tiện nổi giận.
Ngồi trên xe về nhà, đầu óc Tô Lạc Ly vẫn cứ rối bời.
Mặt của cô đã sưng lên.
Mục Nhiễm Tranh xoay đầu sang nhìn cô.
“Đau không?”
“Không bằng nỗi đau trong lòng.” Tô Lạc Ly nói với giọng mệt mỏi.
Tuy đã đoán được Tô Khôn sẽ thiên vị Tô Nhược Vân, nhưng Tô Lạc Ly không ngờ khi biết cô ta muốn dồn cô vào chỗ chết, ông ta vẫn thiên vị vô điều kiện như thế.
“Ôi trời, được rồi, không ngờ cô còn nói ngay trước mặt mọi người là sau này sẽ nuôi ông ta cơ đấy. Cô nên tuyên bố cắt đứt quan hệ bố con mới phải!”
Mục Nhiễm Tranh cũng cực kỳ tức giận.
“Không, tôi phải nuôi chứ. Tôi muốn nuôi ông ta để ông ta sống trong sự áy náy cả đời!”
Mục Nhiễm Tranh lặng lẽ thở dài, mấy năm nay Tô Lạc Ly sống khổ quá.
“Lạc Ly, cô vẫn quá mềm lòng. Nếu là tôi, tôi sẽ tiết lộ chuyện họ cố ý khiến bệnh của Kiêm Mặc phát tác! Con người có ai lại làm việc ấy, còn không bằng súc vật! Đó là tội giết người chưa đạt!”
“…”
“Đâu phải chúng ta không có chứng cứ, hai sinh viên kia chính là chứng cứ. Hân Hân nói, hai sinh viên đó bằng lòng làm chứng!”
“…”
“Hơn nữa cô nên nói luôn ân oán giữa cô với Mộ Dung Dịch ra. Ban đầu Vương Vãn Hương không muốn con gái mình lấy người ta vì cảm thấy nhà họ Mộ Dung nghèo, sau đó biết nhà bọn họ giàu có, thế là Tô Nhược Vân quyến rũ Mộ Dung Dịch hết lần này đến lần khác! Xé toạc gương mặt dối trá của họ trước mặt tất cả mọi người! Để mọi người thấy được bộ mặt thật của họ!”
Mục Nhiễm Tranh cảm thấy Tô Lạc Ly vẫn còn nhẹ tay lắm.
Nếu tiết lộ hai chuyện này thì Tô Nhược Vân chẳng thể nào tẩy trắng được nữa!
“Tôi không muốn kéo Kiêm Mặc vào, bởi vì tôi mà bệnh của thằng bé tái phát, tôi không muốn họ lấy Kiêm Mặc làm cái bia để nhằm vào.”
Mục Nhiễm Tranh không nói nên lời. Nói cho cùng, Tô Kiêm Mặc vẫn là nhược điểm trí mạng của Tô Lạc Ly.
Đương nhiên cô không muốn kéo Tô Kiêm Mặc vào nữa.
“Còn Mộ Dung Dịch, mối tình này đã qua, tôi cũng không muốn nhắc lại nữa, bây giờ tôi chỉ muốn sống hạnh phúc với chú của anh.”
Mục Nhiễm Tranh nghẹn họng trân trối.
Chẳng biết từ bao giờ Tô Lạc Ly đã vô cùng trân trọng tình cảm giữa cô và Ôn Khanh Mộ, cô cũng không muốn bất kỳ ai quấy nhiễu.
Từ đây, cô lại có thêm một nhược điểm nữa.
Tô Lạc Ly day thái dương.