Mục Nhiễm Tranh đã thuyết phục thành công Tô Lạc Ly, cô đã hứa với anh sẽ không nói chuyện của Lê Thấm Thấm cho Lê Hán Giang.
“Không phải lần trước anh nói muốn nuôi chó sao? Đàn con của Như Ý có thể cai sữa được rồi.”
Mắt Mục Nhiễm Tranh đột nhiên sáng lên, Như Ý nhà họ là giống chó thuần chủng được Ôn Khanh Mộ tìm về cho Tô Lạc Ly để khiến cô vui vẻ.
Cát Tường đã từng sinh một lứa, tiếc là Mục Nhiễm Tranh không thích giống Chihuahua mà chỉ thích giống Bull như Như Ý này.
Tô Lạc Ly đưa Mục Nhiễm Tranh lên lầu, đến phòng nuôi chó.
“Có bốn con, hai đực, hai cái. Anh thích con nào thì cứ lấy đi, nhưng anh phải hứa với tôi, chăm sóc nó cho tốt.”
“Biết rồi, biết rồi, tôi biết mấy con chó này là cục cưng của cô rồi! Cô thân mật với chó như vậy không sợ chú tôi ghen à?” Mục Nhiễm Tranh lại gần ổ chổ.
“Đừng nói linh tinh!”
Bốn chú chó con màu trắng như tuyết đang cắn nhau đùa giỡn, Như Ý ngồi yên lặng bên cạnh, cuối cùng cũng không phải cho con bú nữa.
“Sao lại có một con bị khập khiễng thế này?” Mục Nhiễm Tranh phát hiện có một con đi khập khiễng, một chân rõ ràng ngắn hơn.
“Đừng nhắc nữa, con đó là do không chú ý, nó tự chui xuống dưới gầm của lồng rồi bị đè lên chân, khi đi khám thì bác sĩ nói đã muộn rồi. Anh chọn con khác đi.”
Chú chó con què quặt chạy đến bên chân Mục Nhiễm Tranh, cắn dây giày anh rồi lắc đầu nguầy nguậy.
“Cũng nghịch lắm đấy chứ!”
“Nó thọt một chân vậy thôi chứ rất nghịch, chơi hăng lắm.”
Dường như chú chó con không hề sợ người lạ, nó chơi dưới chân Mục Nhiễm Tranh rất vui vẻ.
“Chỉ có nó dám lại gần tôi, tôi sẽ lấy nó.”
“Anh chọn con khác đi, anh vốn đã không có nhiều thời gian chăm sóc chó rồi, mà nó còn bị thọt nữa, anh lại càng không chăm nổi.”
“Tôi chọn nó!” Mục Nhiễm Tranh bế chú chó con lên.
“Thôi được rồi.”
Dù sao đến khi anh hết kiên nhẫn, không nuôi nổi nữa chắc chắn sẽ gửi lại.
Mục Nhiễm Tranh mang chó con về nhà, nhưng đi vào lại không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
“Mày ở đây chơi một lát nhé.”
Mục Nhiễm Tranh lên lầu, đi vào phòng dành cho khách, cửa phòng đang mở, còn Lê Thấm Thấm thì đang nằm bò ra bàn ngủ thiếp đi.
Mục Nhiễm Tranh rón rén bước tới vốn định doạ cô, nhưng bỗng phát hiện trên bàn có cuốn sổ đang đặt dưới cánh tay Lê Thấm Thấm.
Anh cẩn thận rút cuốn sổ ra.
Đây là một quyển tập vẽ, tất cả đều được vẽ bằng tay.
Những bức tranh vẽ tay này đều rất có ý nghĩa, hầu như mỗi bức đều có một số triết lý, thỉnh thoảng còn có một vài câu chuyện ngắn.
Mục Nhiễm Tranh lật từ trang đầu tiên đến trang cuối cùng.