Khuôn mặt điềm đạm đáng yêu kia với đôi mắt khóc đỏ hồng, khiến trong lòng Ôn Khanh Mộ không thoải mái.
Đã nhìn quen dáng vẻ luôn quật cường không chịu khuất phục của Tô Lạc Ly, dáng vẻ này càng khiến anh càng đau lòng không thôi.
Ôn Khanh Mộ còn nhớ, Dạ Bân từng nói.
Khi một người phụ nữ ghen vì một người phụ nữ khác, nhất định là cô ấy rất để ý đến anh.
“Anh đùa tôi sao? Tôi nghiêm túc như thế, vậy mà anh lại đang đùa tôi? Anh muốn tôi tức chết à?”
Quả thật Tô Lạc Ly muốn tức chết!
Ngẩng đầu khóc nức nở, càng khóc †o hơn.
Ôn Khanh Mộ duỗi tay ra, bàn tay đỡ lấy gáy cô, kéo đầu cô dựa vào ngực mình.
“Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, tôi không chọc tức em nữa Tô Lạc Ly vẫn khóc như cũ, dường như muốn dốc hết nỗi tủi thân trong mấy ngày nay ra.
“Này, em có thể rơi nước mắt, nhưng làm ơn đừng chảy.
nước mũi, em sẽ làm bẩn quần áo của tôi mất”
Nghe thấy lời này, quả thật Tô Lạc Ly tức đến hộc máu, anh an ủi cô một lúc không được sao? Vậy mà còn chê cô làm bẩn quần áo của anh.
Cô dùng sức xì mũi, lấy áo của Ôn Khanh Mộ lau.
“Tô Lạc Ly! Em cố ý!”
“Tôi cố ý đấy!”
Quả thật Ôn Khanh Mộ khóc không ra nước mắt.
“Được được được, đừng khóc nữa, có được không?”
“Không được!”
“Vậy phải thế nào mới được?” Sự kiên nhẫn của Ôn Khanh Mộ quả thật là dùng hết rồi, biết thế lúc đầu không trêu cô, thật sự khóc đến muốn chết đi được.
“Sau này anh không được thô bạo với tôi thế nữa, sức anh khỏe như thế, tôi đau chết đi được” Giọng của Tô Lạc Ly trầm xuống.
Nói đến chuyện này, phái nữ vẫn hơi ngại.
Ôn Khanh Mộ nhớ tối qua, anh không hề để ý đến cơ thể của Tô Lạc Ly, hoành hoành ngang dọc, quả thật hơi…
“Bị đau sao? Để tôi xem xem”
Nói rồi, Ôn Khanh Mộ nắm lấy chân Tô Lạc Ly, chuẩn bị cởi đồ của cô.
“Không muốn!” Tô Lạc Ly ra sức đá chân.
“Xấu hổ gì chứ?”
“Tôi tức giận rồi!”
Ôn Khanh Mộ liền dừng lại.
“Được được được, không xem, em đừng khóc, được chưa?”
“Vậy anh phải đồng ý với tôi một chuyện”
“Nói”
Chỉ cần giờ cô không khóc nữa, đồng ý với cô cả trăm chuyện cũng có làm sao.
“Nếu sau này tôi không muốn, anh không được ngủ với tôi “Cái này không được, đổi cái khác”
Mười lần thì có chín lần cô không muốn.
“Cứ như vậy, chuyện này vốn là tôi tình anh nguyện, sao.
anh cứ phải cưỡng ép người khác, anh như vậy khác gì lưu manh chứ?”
MEHD.
Ôn Khanh Mộ nhìn vành mát đỏ hồng của Tô Lạc Ly, sợ lát nữa nước mắt lại “tí tách tí tách” rơi xuống.
“Được được được, hứa với em”
Anh thật sự đồng ý?
Tô Lạc Ly nhếch môi cười.
Vừa đồng ý với Tô Lạc Ly, Ôn Khanh Mộ bỗng cảm thấy đoạn đối thoại này sao lại quen tai như thế? Rõ ràng lần nào cũng là anh ra điều kiện, sao lần này lại ngược lại rồi?
Tô Lạc Ly nhìn bàn trang điểm trống không.
“Có phải anh vứt hoa của tôi rồi không?”
Ôn Khanh Mộ đứng dậy, nghe thấy lời này, dường như không vui.
“Quá xấu!”
“Xấu cũng là của tôi! Sao anh lại tùy tiện vứt đồ của người khác chứ?”
Ôn Khanh Mộ không nói gì, đi thẳng ra khỏi phòng ngủ.
Tối nay, Ôn Khanh Mộ không chạm vào cô, sợ là tối qua bị đau cả đêm, hôm nay cô không chịu được.
Thế nhưng, anh ôm cô rất chặt.
Theo dòng chảy của thời gian, “Khuynh quốc khuynh thành” và “Tuyệt thế sủng phi” sắp đi đến phần kết.
Tỷ suất xem “Khuynh quốc khuynh thành” tuy không thấp, nhưng cả bộ phim đều bị “Tuyệt thế sủng phi” chèn ép.
Thế nhưng, bỗng xảy ra một chuyện không thể ngờ tới Vì tỷ suất người xem của “Tuyệt thế sủng phi” bùng nổ, bên chế tác và đài truyền hình không ngờ được sẽ nổi như thế, hai bên bắt tay hợp tác, khi chuẩn bị kết thúc phim, bỗng biên tập lại ba mươi sáu tập phim thành bốn mươi tám tập!
Chốc lát, toàn bộ người xem bùng nổi Vốn dĩ “Tuyệt thế sủng phi” đi theo con đường hài cổ trang, tình tiết phim đương nhiên sẽ khá kém.
Ba mươi sáu tập phim biên tập thành bốn mươi tám tập, đầu mỗi tập phim đều trùng lặp với tập trước đến tận bảy đến tám phút, đến trailer cho tập sau cũng tính đến vài phút.
Lại thêm tình tiết phim vốn đã kém, căn bản xem phần đầu đã biết kết cục, chốc lát người xem liền không thể chấp nhận “Lừa tiền! Lừa tiền! Lừa tiền! Chính là vì lừa tiền!”
“Vốn đã sắp kết thúc, thoát cái lại nhiều thêm mười hai tập, kiếm tiền không phải như thế đâu!”
“Về sau hế là phim của các người, ông đây đều không xem nữal”
Tiếng chửi mắng của người xem liên tục không ngừng.
Ngoài ra, vì ảnh hưởng tiêu cực, người xem cũng dần dần trở nên soi mói.
“Diễn xuất của Tô Nhược Vân kém như thế, vậy mà còn không biết xấu hổ bôi thành bốn mươi tám tập!”
“Đúng vậy, diễn xuất của Tô Nhược Vân quá kém, ngoài việc trợn mắt bĩu môi ra, cái gì cũng không biết”
“Cái diễn xuất lúng túng này của Tô Nhược Vân, chụp màn hình lại vài cảnh, thế mà biểu cảm lại y hệt nhau”
Ngoài ra, khi bên này một đống lời máng chửi, bên phía “Khuynh quốc khynh thành” lại có thêm người xem.
“Mời mọi người đến xem ‘Khuynh quốc khuynh thành”
nhà bên, diễn xuất của Tô Lạc Ly nhà chúng tôi rất tiêu chuẩn!”
“Phí chế tác của ‘Khuynh quốc khuynh thành tuyệt đối có lương tâm, tuyệt đối không ác ý thêm tập phim, còn có ảnh đế Nhiễm Tranh nhà tôi nhat”
Vì thế, rất nhiều người xem chuyển sang theo dõi “Khuynh quốc khuynh thành”.
Vừa khéo, đến tập phim vai Hạ Phi Tuyết của Tô Lạc Ly và vai Triều Thành của Mục Nhiễm Tranh trở mặt, cao trào nổi lên, diễn xuất bùng nổi Đều giành được năm sao!
“Khuynh quốc khuynh thành” vượt qua “Tuyệt thế sủng phi” như một kỳ tích, tỷ suất người xem nằm hạng nhất!
Đồng thời, tỷ suất người xem và đánh giá cùng tăng vọt!
“Xem Tô Lạc Ly và Mục Nhiễm Tranh so tài diễn xuất đúng là quá đãi”
“Huhuhu… Đau lòng cho Tuyết Nhi, Tuyết Nhi đáng thương quá”
“Đáng ra phải để Triều ca thành đôi với Tuyết Nhi, Tuyết Nhi đáng thương quá, cô ấy một lòng yêu Thành ca, cô ấy đã làm sai gì chứ?”
Bình luận về Tô Lạc Ly trên mạng cũng nhiều lên, còn lên cả hot search.
Thế nhưng, về diễn xuất của Tiêu Mạch Nhiên, mọi người lại bàn luận rất ít.
Bộ phim này Tiêu Mạch Nhiên không có gì đột phá, lại thêm vai diễn của cô ta cũng là vai diễn mà khán giả đã xem chán, không có biến cố gì.
Tô Lạc Ly lướt bình luận trên mạng, thấy mọi người công nhận mình, trong lòng cô cũng vui mừng.
Ngày hôm sau, Tô Lạc Ly ngủ đến khi tự tỉnh dậy, vừa tỉnh liên ngửi thấy mùi nồng nặc.
Cô liền ngồi dậy, mở cửa.
Tình cảnh bên ngoài thật sự quá chấn động!
Cả nhà toàn là hoa tươi!
Cái gì bách hợp, hoa baby, hoa hồng đủ màu, tiểu cúc, diên vĩ trắng…
Tóm lại, loài có thể gọi tên, loài không gọi được tên, cần có thì đều có!
Dì Phương và chủ tịch Ôn đang bận tìm lọ cắm hoa.
Thấy Tô Lạc Ly đứng ở cửa, chủ tịch Ôn liền hưng phấn gọi: “Phu nhân, mau xuống đây, ông chủ mua rất nhiều rất nhiều hoa tươi cho cô: Tô Lạc Ly đau đầu.
Người giàu có đều như này sao?
Điện thoại reo lên.