“Anh không được nhìn à?”
“Không phải không được nhìn, mà là anh nhìn em như vậy, em…”
Giản Ngọc từ từ kéo chăn Lý Như Kiều ra, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô.
“Tối qua chúng ta…” Mặt Lý Như Kiều càng đỏ hơn.
“Có gì không ổn sao? Buổi tối của vợ chồng nào cũng như vậy, có gì ngạc nhiên đâu.”
Khi nói những lời này Giản Ngọc hơi mất tự nhiên, có lẽ anh cũng chỉ có thể dùng những lời này để lừa Lý Như Kiều thôi.
“Vậy sau này chúng ta cũng sẽ như thế, được không?”
Giản Ngọc chợt cảm thấy hơi lúng túng, nếu mỗi đêm đều làm liệu anh có bị cô gái nhỏ này ép khô không?
Anh đưa tay lên xoa bụng Lý Như Kiều: “Bây giờ em là phụ nữ có thai, không thể thường xuyên làm chuyện này.”
“Vậy mấy ngày một lần?” Lý Như Kiều vội hỏi.
Lý Như Kiều hỏi vậy khiến người đàn ông như Giản Ngọc cũng phải xấu hổ.
“Còn tuỳ.”
“Ồ, được rồi.” Lý Như Kiều nép vào vòng tay Giản Ngọc, trong lòng cảm thấy ngọt ngào: “Đại ca, có phải sau này chúng ta sẽ không chia xa nữa không?”
“Đương nhiên, chúng ta là người một nhà, sắp thành một nhà ba người rồi.” Giản Ngọc vô thức sờ lên bụng Lý Như Kiều.
“Người một nhà…” Lý Như Kiều nhớ tới lời Ôn Khanh Mộ nói hôm qua: “Vậy người một nhà có phải sẽ ở cùng nhau không?”
“Nói gì đó, người một nhà đương nhiên sẽ ở cùng nhau rồi. Không còn sớm nữa, dậy thôi.”
Người một nhà sẽ ở cùng nhau, nếu cô đưa bé cưng cho Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly thì gia đình cô không thể ở bên nhau rồi.
Lý Như Kiều suy nghĩ rất lâu, cô quyết định sẽ tìm Ôn Khanh Mộ để nói rõ ràng.
Không phải cô không muốn báo đáp ân tình của họ, mà là cô không nỡ từ bỏ con mình, cô muốn được ở bên con.
Lý Như Kiều gõ cửa phòng Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly.
Người mở cửa là Tô Lạc Ly, không phải Ôn Khanh Mộ.
“Ớt Nhỏ à, có chuyện gì vậy? Mau vào đi.”
Thấy Tô Lạc Ly mở cửa, Lý Như Kiều vốn không định vào nhưng lại ngại từ chối.
“Mấy ngày nay em thấy thế nào?”
“Rất tốt ạ, em và đại ca rất ổn, bé cưng cũng rất khoẻ.” Lý Như Kiều vui mừng đáp.
“Tốt quá rồi, sắp thành một nhà ba người rồi.” Thấy Lý Như Kiều vui như vậy, Tô Lạc Ly cũng thấy vui theo: “Em tìm chị có chuyện gì không?”
“Em tới không phải để tìm chị.” Lý Như Kiều buột miệng, nói xong thì hối hận.
“Không phải tới tìm chị? Vậy em đến tìm… hôm nay anh ấy phải đến công ty, em tìm anh ấy có chuyện gì không?” Đây là phòng ngủ của hai người, không tới tìm cô thì đương nhiên là tìm Ôn Khanh Mộ.