Mộ Dung Dịch dường như không có hứng thú lắm.
“Ảnh cưới đều giống nhau thôi, không có gì đáng xem cả, em cứ chọn kiểu mình thích là được, anh hơi mệt.”
Mộ Dung Dịch ngồi trên ghế sofa.
Tô Nhược Vân rót một cốc nước ấm cho Mộ Dung Dịch, đặt lên bàn, sau đó ngồi bên cạnh anh ta.
Gần đây, hai người một người bận việc công ty, một bận chuyện đám cưới, không dứt ra được.
Mộ Dung Dịch bưng cốc nước ấm lên, đột nhiên quay đầu nhìn Tô Nhược Vân.
“Chuyện của Lạc Ly là do em làm sao?”
Gần đây anh ta bận việc của công ty, nhưng tin tức của Tô Lạc Ly lần này lớn như vậy, anh ta không thể không biết chút nào.
Tô Nhược Vân sửng sốt.
“Tại sao anh lại hỏi em như vậy? Chị ta gọi điện cho anh đúng không? Hay là chị ta tìm anh rồi nói gì với anh rồi?”
“Không có, là anh đoán. Chuyện lần này ập đến rất nhanh, chắc chắn là có người cố ý sắp xếp.”
Tô Nhược Vân lập tức bĩu môi.
“Cho nên anh nghi ngờ em sao?”
“Anh chỉ hỏi thôi.”
“Em làm gì có thời gian sắp xếp chuyện này chứ! Chuyện đám cưới đã làm em đủ bận rồi! Hơn nữa, tuy em rất không thích chị ta, nhưng dù sao chị ta cũng là chị gái cùng cha khác mẹ của em, cùng nhau lớn lên, em suốt ngày tính kế chị ta làm gì?”
Tô Nhược Vân rất không vui.
Mộ Dung Dịch không tin nửa câu sau của Tô Nhược Vân, anh ta cũng biết chuyện trước đây Tô Nhược Vân tính kế Tô Lạc Ly.
Chẳng qua chỉ là sự cạnh tranh giữa các nghệ sĩ, không ảnh hưởng đến tổng thể nên anh ta cũng không quan tâm đến.
Nhưng Mộ Dung Dịch lại vô cùng đồng ý với nửa câu trước của Tô Nhược Vân, chuyện đám cưới lần này từ việc lớn như hội trường đến việc nhỏ như hộp kẹo cưới, tất cả đều do Tô Nhược Vân một tay lo liệu.
Cô ta đã bận đến mức không dứt ra được rồi, có lẽ cũng không có thời gian và sức lực để đối phó với Tô Lạc Ly nữa.
Hơn nữa, việc ác ý lần này rõ ràng là muốn đẩy Tô Lạc Ly vào chỗ chết, chắc Tô Nhược Vân cũng không đến mức đó.
“Được rồi, không phải em thì không phải, không phải thì càng tốt, tránh bị cắn lại một miếng.”
Mộ Dung Dịch vươn tay ôm Tô Nhược Vân vào lòng.
Tô Nhược Vân làm nũng đánh vào ngực Mộ Dung Dịch.
“Bên chỗ chị ta có chuyện xấu gì là anh lại nghĩ ngay đến em! Chắc sẽ không vẫn nghĩ đến chị ta chứ?”
“Sao có thể chứ?”
“Thật ra em biết tình cảm năm năm của hai người không dễ dàng nói buông tay là buông tay như vậy được, nhưng có một số chuyện em vẫn muốn nói, sự việc này của chị ta đến bất ngờ, lẽ nào anh không nghĩ tới là do tự chị ta làm sao?”