Rốt cuộc hai người kia đang làm gì vậy?
Lục Uy Nhiên cũng nhận ra sắc mặt Ôn Khanh Mộ khó coi.
Đúng lúc để ôn Khanh Mộ bắt được!
“Hắc Thổ, anh không thể nhẹ chút được à? Đau muốn chết! Chậm thôi!”
“Ôi trời, bà cô này khó hầu hạ muốn chết! Chẳng lẽ không thoải mái à?”
“Thoải mái cái đầu anh! Tôi thấy anh thoải mái thì có!”
“Ha ha ha, tôi rất thoải mái!”
Cuộc nói chuyện càng ngày càng quá đáng, Ôn Khanh Mộ đi thẳng đến cửa, giơ chân lên đá văng cánh cửa!
Người bên trong giật mình!
Ôn Khanh Mộ đang chuẩn bị nói gì đó thì thấy Tô Lạc Ly bò ra đất như con ếch, mà Mục Nhiễm Tranh thì đứng đạp một chân lên eo của Tô Lạc Ly!
“Chú, chú đến rồi à?”
Hai người vẫn mặc quần áo đàng hoàng, chắc chắn không làm gì.
“Cháu chưa chịu tránh ra nữa à!”
Mục Nhiệm Tranh lập tức dịch chân sang chỗ khác.
Tô Lạc Ly từ từ di chuyển hai chân, khép hai chân lại, cảm giác linh hồn của mình đã về rồi.
“Cô đừng khép thẳng lại như vậy, thử xem có kết quả không?”
Mục Nhiễm Tranh giục.
Tô Lạc Ly lập tức Xoạc hai chân ra tạo thành một đường ngang đúng chuẩn.
“Đỡ hơn nhiều rồi, đỡ hơn nhiều rồi, lâu rồi tôi không giãn cơ chân”
“Cô có kiến thức cơ bản, giãn nhẹ là xoạc được thôi. Ban nãy cố lạ gì mà lạ! Hoàn toàn không hề đau đến vậy!”
Hai người ở trong phòng giãn cơ chân, hoàn toàn không hề để ý tiếng động của họ dễ làm người khác hiểu lầm!
“Hai người không biết nói nhỏ chút à, sẽ làm người khác hiểu lầm, ai không biết còn tưởng hai người làm gì đó trong phòng.”
“Hiểu lầm gì? Chúng em đang giãn cơ chân mà!”
“Lúc thì kêu đau, lúc thì kêu nhẹ chút, chậm chút, nhanh chút, em nghĩ xem sẽ hiểu lầm thế nào?”
Tô Lạc Ly đột nhiên đỏ mặt.
Là một cô gái đã từng có nhiều kinh nghiệm giường chiếu, tất nhiên hiểu ý của Ôn Khanh Mộ.
Là một người đã trưởng thành như Mục Nhiễm Tranh, tất nhiên anh cũng hiểu.
Ôn Khanh Mộ kéo Tô Lạc Ly dậy.
Tô Lạc Ly vỗ ngực Ôn Khanh Mộ.
“Càng ngày càng đen tối, không được nói vậy, bậy muốn chết! Có phải ban nãy anh
“Em sắp đau gần chết rồi mà anh không an ủi em nữa!”
Tô Lạc Ly trách móc.
“Chú nói này cháu, giãn cơ chân thì giãn cơ chân nhưng cháu không thể nhẹ chút được à?” Ôn Khanh Mộ lập tức trách mắng.
“Đúng rồi, anh không thể nhẹ chút được à?” Tô Lạc Ly nói theo ngay.
“Tôi…”
Hai người này đủ rồi nhé, ngược đãi anh ta thì thôi đi, bây giờ còn cắn ngược lại nữa à?
Nếu ban nãy anh không cố gắng giãn cơ thì Tô Lạc Ly có được như bây giờ không?
Mẹ ơi, đến mang con đi đi!
Ôn Khanh Mộ ôm vai Tô Lạc Ly.
“Bọn chú đi đây, cháu tự về đi.”