“Máu của loài người có thể tự tái tạo được, nhiều chút cũng không sao đâu.”
Tô Lạc Ly giãy giụa không được, trơ mắt nhìn từng giọt từng giọt máu chảy ra khỏi cơ thể rơi xuống biển, nhưng cô không hiểu họ định làm gì.
Đến khi Villand kêu ngừng, Seven mới thả cô ra, đẩy cô về phòng ngủ.
Ôn Khanh Mộ và Giản Ngọc cũng không biết chuyện gì xảy ra, họ vẫn cách con thuyền kia một khoảng nhất định, Ôn Khanh Mộ có nhìn bằng ống nhòm cũng không thấy gì.
“Hình như họ không hề có ý định giảm tốc độ.” Giản Ngọc đứng cạnh Ôn Khanh Mộ.
“Ừ, không hề giảm tốc độ.”
“Bọn họ có nghe được lời chúng ta nói không vậy?”
“Không thể nào không nghe, tai của ma cà rồng rất thính, huống chi loa của anh hoàn toàn có thể truyền đến khoảng cách xa như vậy.”
“Vậy rốt cuộc là sao?”
Ôn Khanh Mộ cũng không hiểu, hẳn là họ cũng biết thực lực của anh, nếu không sẽ không dùng cách lén lút này để đưa Tô Lạc Ly đi. Nếu anh đã đuổi theo rồi thì hẳn là họ nên biết điều mới đúng.
“Không đúng, cậu nhìn đi!” Ánh mắt Giản Ngọc chợt nhìn xuống biển, chỉ về phía mặt biển.
Ôn Khanh Mộ nhìn theo ngón tay của Giản Ngọc, gần khu thuyền của họ có cá mập!
Hơn nữa không những là một hai con mà là một bầy cá mập!
“Bên kia cũng có!” Thoáng chốc Giản Ngọc phát hiện cá mập đã xuất hiện ở hướng trước mặt họ, đang đuổi theo con tàu phía trước.
“Sao lại có nhiều cá mập quá vậy?” Dường như Ôn Khanh Mộ tự lẩm bẩm một mình.
Ôn Khanh Mộ quan sát đám cá mập dưới nước thật kỹ, dường như cá mập đang rất phấn khích, là nhóm ma cà rồng đó dụ chúng lại đây à?
Không thể nào, anh không nghe nói ai trong gia tộc Butt có năng lực thế này.
“Tiểu Mộ, cậu nhìn kỹ đi, là máu! Máu dụ cá mập đến đây!” Giản Ngọc hô to.
Ôn Khanh Mộ tập trung nhìn, đúng vậy!
Nếu không nhìn kĩ đúng là không thấy thật!
Khu vực bị cá mập bao vây đều có vết máu nhưng vết máu rất nhạt, thoáng chốc đã tan vào nước biển.
“Máu?”
Ôn Khanh Mộ nhanh chóng về phòng chỉ huy giảm tốc độ thuyền xuống, Giản Ngọc cảm nhận được tốc độ thuyền đã giảm nên cũng bước đến.
“Sao cậu lại…”
“Trên thuyền đó chỉ có một mình Ly Ly là con người, chắc chắn máu đó là máu của Ly Ly, họ đang cảnh cáo em. Nếu em còn đuổi theo như vậy nữa, họ sẽ làm hại Ly Ly!”
Sự căm thù trong đôi mắt sáng ngời và có hồn của Ôn Khanh Mộ giống như đang hận không thể cướp con thuyền phía trước!
Bọn họ đang đâm vào điểm yếu của anh!
Giản Ngọc bình tĩnh lại cảm thấy Ôn Khanh Mộ nói rất đúng, sợ rằng đối phương đã biết Tô Lạc Ly là điểm yếu lớn nhất của Ôn Khanh Mộ nên họ hoàn toàn không sợ Ôn Khanh Mộ sẽ đuổi theo. Chỉ cần có Tô Lạc Ly ở đó, họ có thể bình chân như vại.