Lục Uy Nhiên nhìn thấy ánh mắt hoảng hốt của Tô Nhược Vân, “Hay cô cũng đi học đi?”
Tô Nhược Vân cảm giác mình bị giễu cợt. La Thần rời đi, cô ta cũng mất đi PR tốt.
Tô Lạc Ly học xong trở về, có thể tưởng tượng được địa vị của cô ta sẽ thế nào.
“Cô Lục, chúng ta nói thẳng đi, tôi chắc chắn phải đối phó với Tô Lạc Ly, có cô ta thì không có tôi, có tôi sẽ không có cô ta. Nếu cô có thể giúp tôi, chắc chắn không thiếu lợi ích cho cô.”
“Thật không? Vậy tôi cũng muốn nghe thử xem cô tính cho tôi lợi ích gì?”
Tô Nhược Vân vừa thấy Lục Uy Nhiên có ý như vậy thì lập tức ngoắc ngón tay với cô ta.
Chớp mắt, Tô Lạc Ly đã mang thai bảy tháng.
Trong hơn hai tháng sau khi về nhà, cuộc sống của cô trôi qua vội vàng lại có tiết tấu.
Ôn Khanh Mộ rời đi mấy tháng, tuy nhờ có sắp xếp của Giản Ngọc nên tập đoàn Dark Reign không gặp phải tổn thất quá lớn nhưng vẫn chịu chút thiệt hại.
Sau khi Ôn Khanh Mộ trở về, mỗi ngày đều vô cùng bận rộn.
Anh vẫn đòi mang công việc về nhà làm nhưng có rất nhiều chuyện không có cách nào hoàn thành ở nhà được.
Sau khi Tô Lạc Ly nhiều lần khuyên can, anh mới quyết định chờ tới lúc cô mang thai tám tháng, sắp sinh sẽ về nhà vừa ở bên cạnh giúp đỡ lúc cô sinh vừa làm việc.
Cho dù Ôn Khanh Mộ không ở nhà nhưng anh có rất nhiều cách để giám sát Tô Lạc Ly, khắp nơi trong nhà đều lắp camera theo dõi cô suốt cả ngày.
Bụng Tô Lạc Ly càng lớn thì Ôn Khanh Mộ lại càng cẩn thận hơn.
Sau khi bụng lộ rõ, cô chưa từng ra ngoài.
Cô quả thật là buồn bực gần chết!
Tô Lạc Ly ưỡn cái bụng bảy tháng đi qua đi lại trong phòng.
“Mợ chủ, mợ đã đi được nửa giờ rồi, cần phải nghỉ ngơi theo lời cậu chủ dặn.” Lê Hoa ở bên cạnh nhắc nhở.
Tô Lạc Ly liếc xéo Lê Hoa. Cô ấy thật sự là người ủng hộ Ôn Khanh Mộ, luôn thực hiện cẩn thận tỉ mỉ các mệnh lệnh của anh.
“Mợ chủ, mợ nghỉ một lát đã. Mợ cũng đã mang thai bảy tháng, cố kiên trì thêm hai tháng nữa là sinh rồi.”
“Cứ tiếp tục thế nào thì tôi sẽ không kiên trì nổi hai tháng nữa đâu. Tôi không chết vì bị các cô lải nhải thì cũng chết vì buồn chán khi cứ phải ở đây!”
Tô Lạc Ly chỉ ra xung quanh. Trước đây cô cảm thấy biệt thự khu Rainbow này rất lớn, bây giờ xem ra quả thật nhỏ tới mức không thể nhỏ hơn được nữa.
“Mợ chủ cố kiên trì đi, cậu chủ làm vậy không phải vì tốt cho mợ sao?”
Tô Lạc Ly hừ một tiếng nhưng không nói gì. Cô quả thật buồn bực sắp chết rồi!
Mấy ngày trước, cô còn có thể nói chuyện, trêu chọc Mục Nhiễm Tranh qua WeChat, kết quả bị Ôn Khanh Mộ biết được.
Anh xông thẳng vào đoàn phim của Mục Nhiễm Tranh, mắng anh ta tới máu chó đầy đầu. Đến bây giờ anh ta còn chẳng dám nói với cô một câu nào!
Chuông cửa vang lên!
Tô Lạc Ly lập tức nhìn về phía cửa, “Cô nhanh đi mở cửa đi, xem có phải có người tới thăm tôi không!”
Lê Hoa uể oải đi về phía cửa, vừa đi vừa nói: “Cậu chủ đã nói là mợ chủ không được tiếp khách trong thời gian này.”