“Anh nên nói giận hay là nên nói không giận đây? Anh nói giận thì em sẽ tức giận, hay là anh nói không giận thì em mới tức giận?”
Tô Lạc Ly trừng mắt há miệng, cũng không biết trả lời như thế nào.
“Anh đang nói líu lưỡi à?”
Tô Lạc Ly chậm rãi thở dài.
Dù anh có giận hay không thì mình cũng phải giải thích.
“Thật ra hôm đó em đang ghi hình cho chương trình, điện thoại nằm trong tay trợ lý nên em không bắt máy được. Ghi hình xong em mới biết tin anh bị tai nạn xe, khi đó em lập tức chạy đến ngay…”
“Vậy sao em không vào? Đêm đó anh đợi em đến tận hơn hai giờ đấy.”
Nhắc đến chuyện này, anh lại cảm thấy hơi tủi thân.
“Em nhìn thấy chị Mạch Nhiên ở đó, nên em xấu hổ không dám vào.”
“Xấu hổ?!”
Ôn Khanh Mộ cảm thấy từ này không nên dùng ở đây.
“Em là vợ anh, có gì mà phải xấu hổ? Phải là người khác xấu hổ mới đúng!”
Tô Lạc Ly mỉm cười gật đầu.
“Vâng, bây giờ em đã biết mình là vợ anh, bất kể là khi nào thì em đều nên là người đầu tiên ở bên cạnh anh, lần sau em nhất định sẽ bước vào không chút do dự, bất kể là ai ở bên cạnh anh.”
“Lần sau? Chẳng lẽ em còn mong lần sau anh lại bị tai nạn xe ư? Có người vợ nào tàn nhẫn như em không chứ?”
“Ấy chết, nói sai rồi, nói sai rồi, không có lần sau, tuyệt đối không có lần sau nữa!”
Bản thân Tô Lạc Ly cũng rất kiêng kỵ những lời như vậy.
Ôn Khanh Mộ cong môi cười.
“Làm thêm lần nữa, anh sẽ tha thứ cho em!”
Tô Lạc Ly thực sự hết cách với anh.
Hóa ra vừa rồi anh cũng ngại làm cô nhiều lần.
Bây giờ da mặt lại khôi phục độ dày như trước đây rồi.
“Anh thả lỏng cánh tay bị gãy ra…”
“Tay gãy thì sao? Chẳng phải vừa rồi cũng rất tốt sao, phối hợp ăn ý như vậy!”
Nói xong, Ôn Khanh Mộ kéo Tô Lạc Ly vào lòng.
Khi đang chuẩn bị chiến đấu hiệp hai.
Một âm thanh không hài hòa vang lên.
“Ùng ục…”
Âm thanh không hài hòa này quả là phá hỏng bầu không khí.
Lúc đầu Tô Lạc Ly không hề biết đó là âm thanh gì.
“Có phải bụng anh đang kêu không?”
Trên mặt Ôn Khanh Mộ thoáng hiện lên một vẻ ngượng ngùng.
“Không phải, em nghe nhầm rồi, chúng ta tiếp tục đi.”