“Chị, tại em vô dụng. Lúc trước em không bảo vệ được cho chị, bây giờ vẫn không bảo vệ được.” Ánh mắt Tô Kiêm Mặc đầy hổ thẹn.
Đã có lúc cậu nghĩ mình trở thành ma cà rồng là có thể bảo vệ chị mình nhưng lại không ngờ lần đầu tiên cần dùng đến cậu, cậu lại bị đánh bại.
“Em nói ngớ ngẩn gì vậy? Em đã dũng cảm lắm rồi, em nằm đây ngủ chút đi, chắc họ sẽ không đến nữa đâu.”
“Chắc hẳn anh rể đang ở đằng sau, có lẽ cũng sắp đến rồi.”
Tô Lạc Ly gật đầu cười vui mừng, chẳng bao lâu sau Tô Kiêm Mặc đã ngủ thiếp đi, lúc bị thương ma cà rồng rất dễ ngủ.
Đương nhiên Tô Lạc Ly biết Ôn Khanh Mộ sắp đến rồi, nhưng dù là Tô Kiêm Mặc đã trở thành ma cà rồng nhưng mới có mấy chiêu đã bị những người đó đánh gãy xương sườn, huống chi là Ôn Khanh Mộ đã giải phong ấn, dù có thêm Giản Ngọc cũng không được vì Giản Ngọc cũng giải phong ấn rồi. Trước mặt ma cà rồng, họ yếu ớt đến mức không chịu nổi dù chỉ một cú.
Đương nhiên ba tên ma cà rồng sẽ không sợ Tô Kiêm Mặc nhưng đúng là họ lo Ôn Khanh Mộ sẽ đến, buộc phải bắt đầu thảo luận xem nếu Ôn Khanh Mộ đến thì nên đối phó thế nào.
Bruce lúc nào cũng nóng nảy: “Em thật sự không tin Ôn Khanh Mộ đó lại mạnh đến vậy, anh ta là nửa người nửa ma cà rồng, chẳng lẽ lại mạnh hơn chúng ta?” Anh ta kiêu ngạo giơ nắm đấm của mình lên.
“Chúng ta không thể xem thường anh ta, tốt nhất đừng nên đối đầu trực tiếp với anh ta, nghĩ cách gì đó để anh ta biết điều rút lui là được.” Cuối cùng Villand vẫn là người nhìn xa trông rộng.
Seven cũng đồng ý.
Bỗng đầu Villand chợt loé: “Anh có cách này, đến lúc đó hai đứa cứ nghe lời anh là được.”
Hôm sau trời mới vừa sáng là thuyền của Ôn Khanh Mộ đã đuổi theo ngay, anh điều động chiếc thuyền tiên tiến nhất, tốc độ đạt đến mức hàng đầu thế giới, sau đó dồn hết công suất đuổi theo.
Bởi vì không thể để nhiều người biết về sự tồn tại của ma cà rồng, đồng thời cũng suy nghĩ cho mọi người nên trên thuyền chỉ có hai người là Ôn Khanh Mộ và Giản Ngọc nhưng con thuyền có thể thiết lập chế độ lái tự động.
Ôn Khanh Mộ đứng trên boong thuyền nhìn con tàu phía trước, anh cầm loa lên.
“Người phía trước hãy nghe kĩ cho tôi, tôi không cần biết anh là người hay ma, ngoan ngoãn trả vợ tôi cho tôi, nếu không tôi sẽ không khách sáo đâu!”
Mặc dù họ không dẫn người đến nhưng trên thuyền họ có thiết lập trang bị vũ khí tiên tiến nhất.
Ba tên ma cà rồng trên thuyền không hề hoảng hốt, ba tên ma cà rồng cùng xông vào phòng Tô Lạc Ly, Villand thô lỗ bắt lấy Tô Lạc Ly.
“Các người định làm gì?”
Tô Kiêm Mặc mới chuẩn bị đứng dậy, Bruce đã đè cậu lại ngay.
Tô Lạc Ly bị Villand và Seven đưa ra ngoài, Villand đẩy mạnh, Tô Lạc Ly đập vào hàng rào, cũng may cô phản ứng nhanh nên lấy tay bảo vệ bụng mình.
Seven lấy một con dao găm ra, Tô Lạc Ly vừa nhướng mắt lên đã thấy con dao găm toả ra hơi lạnh.
“Các người muốn làm gì?”
“Cô yên tâm đi chúng tôi sẽ không giết cô đâu, chỉ mượn máu cô dùng chút thôi.” Seven dùng sức, Tô Lạc Ly chỉ cảm thấy một cơn đau thấu tim, cánh tay cô bị rạch một đường chảy máu.
Villand bắt lấy tay Tô Lạc Ly đặt lên hàng rào, máu của Tô Lạc Ly chảy dọc theo cánh tay rồi chảy xuống đại dương.
“Cũng được rồi nhỉ?” Seven hỏi Villand.