Vương Vãn Hương vỗ đùi đầy căm phẫn!
“Ông quên rồi à, hồi trước người quậy tung nhà chúng ta là Tô Lạc Ly! Người phá đám trong đám cưới của Vân Vân cũng là cô ta! Cô ta còn chuyện gì không làm được?”
“Nhưng tại sao nó phải làm như vậy?” Tô Khôn nghĩ mãi không ra.
“Vì cổ phần trong nhà, vì tài sản của ông chứ còn gì nữa! Ông nhìn con gái ngoan mà ông nuôi đi! Cô ta không mang lại cho nhà chút xíu lợi ích nào hết mà còn liên tục gây tai họa cho nhà, tôi thấy cái nhà này chưa lụn bại thì cô ta sẽ không từ bỏ ý đồ đâu!”
Càng về sau Vương Vãn Hương càng cao giọng.
Tô Khôn cũng nổi khùng, “Đứa con bất hiếu! Không ngờ nó dám làm cả chuyện này!”
Tô Nhược Vân có vẻ bình tĩnh hơn hẳn hai người.
“Con đã đuổi việc giám đốc Giang kia rồi, còn chuyện anh ta làm công ty sẽ không truy cứu, truy cứu cũng không giải quyết được gì, còn phía truyền thông con đã sai người viết thông cáo rồi, cứ nói là người kia ăn đồ hỏng nên muốn lừa chúng ta một khoản tiền.”
Tô Nhược Vân đã dự đoán được Tô Lạc Ly chắc chắn sẽ ra tay với công ty rượu Tô Ký, cho nên cô ta dễ dàng điều tra ra.
“Ông xem Vân Vân nhà ta suy nghĩ thấu đáo chưa kìa! Ai như đứa con gái kia của ông! Họ Tô! Tôi cho ông biết, nếu ông dám cho Tô Lạc Ly một phần tài sản thì tôi sẽ liều mạng với ông!”
Vương Vãn Hương vội nhân cơ hội để nói chuyện khác.
“Nó muốn tôi phá sản, tôi còn cho nó tài sản làm gì? Lần này tôi tuyệt đối sẽ không tha cho nó!”
Cuối cùng Tô Nhược Vân cũng thở phào một hơi, may mà cô ta cảnh giác, nếu không sẽ bị Tô Lạc Ly lợi dụng sơ hở mất.
Nhưng cô ta vẫn hơi nghi ngờ, nếu Tô Lạc Ly muốn ra tay với công ty rượu Tô Ký thật thì vì sao lại chọn cách này?
Còn muốn chỉnh đốn dây chuyền sản xuất?
Rốt cuộc cô ta có ý đồ gì?
Trường quay Diêm Thành.
Tô Lạc Ly đang chờ quay phim, đón tết xong trở về thì cô lại bắt đầu quay phim với tiến độ khẩn trương.
“Chị Lạc Ly, bên ngoài có một người họ Giang nói muốn tìm chị.” Một nhân viên chạy tới báo cáo.
“Họ Giang?” Tô Lạc Ly nghĩ ngợi một lúc, hình như cô không có bạn bè họ Giang thì phải.
“Đúng vậy, anh ta bảo tìm chị có việc gấp!”
“Ừ, tôi nhớ ra rồi, cậu bảo anh ta đến đây đi.”
Nhân viên lập tức chạy đi, một lát sau, giám đốc Giang vội vàng đi tới.
“Giám đốc Giang, sao anh lại đến đây?”
“Tôi gọi cho cô mấy cuộc nhưng cô không nghe, vì thế tôi đành phải đến đây tìm cô.”
“Mấy ngày nay tôi hơi bận, điện thoại để trong khách sạn suốt, xảy ra chuyện gì sao?”
Tô Lạc Ly để kịch bản qua một bên.
“Tôi bị đuổi việc rồi.” Sắc mặt giám đốc Giang hơi khó coi.
“Anh bị đuổi việc? Sao lại như vậy? Chẳng phải bố tôi nghe lời anh định chỉnh đốn dây chuyền sản xuất sao?”