Tô Lạc Ly hiểu điều này có nghĩa là gì.
“Không đâu, em sẽ không chết! Không! Không được! Kiêm Mặc, tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi, không có em thì chị phải làm sao đây? Đừng bỏ chị lại một mình có được không?”
“Ly Ly, em đừng như vậy, hãy để cậu ấy yên tâm ra đi!” Ôn Khanh Mộ ôm lấy Tô Lạc Ly.
Dù biết rằng thời khắc này sẽ đến từ rất lâu rồi, dù Tô Lạc Ly đã âm thầm chuẩn bị sẵn sàng cho ngày này từ khi Tô Kiêm Mặc mười bảy tuổi.
Mặc dù bác sĩ cũng đã nói với Tô Lạc Ly từ hơn mười ngày trước rằng Tô Kiêm Mặc chỉ có thể sống nhiều nhất là một tháng.
Nhưng khi thời khắc này thực sự đến, Tô Lạc Ly phát hiện cô vẫn chưa sẵn sàng, cô vẫn không thể chấp nhận được cái chết của Tô Kiêm Mặc.
“Kiêm Mặc! Em mau tỉnh lại đi! Chúng ta sống nương tựa vào nhau nhiều năm như vậy, sao em có thể nhẫn tâm bỏ lại chị một mình! Tỉnh lại đi!”
Tô Lạc Ly khóc lớn, vừa khóc vừa lay người Tô Kiêm Mặc.
Nhưng Tô Kiêm Mặc đã không thể trả lời cô nữa rồi.
“Kiêm Mặc, em tỉnh lại đi, nói vài lời với chị có được không? Chỉ vài lời thôi, em đừng bỏ rơi chị như thế này!”
“Ly Ly, em đừng vậy!”
Ôn Khanh Mộ không biết an ủi Tô Lạc Ly như thế nào, bản thân anh nói gì cũng cảm thấy tái nhợt yếu ớt.
“Anh cứu thằng bé đi, cứu thằng bé có được không? Đừng để thằng bé chết, thằng bé không thể chết được, thằng bé không thể bỏ lại em một mình được!” Tô Lạc Ly ôm chặt lấy cánh tay của Ôn Khanh Mộ.
Nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Tô Lạc Ly, Ôn Khanh Mộ cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu.
“Ly Ly, em bình tĩnh một chút, em tỉnh táo lại được không? Cậu ấy đã chết rồi, sẽ không bao giờ quay lại nữa!”
“Không, không phải như vậy, không phải như vậy!” Tô Lạc Ly bịt tai mình lại hét lớn.
Cô lại lao về phía người Tô Kiêm Mặc lần nữa.
“Kiêm Mặc, em tỉnh lại đi, tỉnh lại đi, đừng ngủ nữa có được không, em nói chuyện với chị đi, chị không thể không có em, em biết mà! Kiêm Mặc!”
Nhìn thấy Tô Lạc Ly luôn trong trạng thái không tỉnh táo, Ôn Khanh Mộ từ từ giơ tay lên và đánh về phía gáy của Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly chỉ cảm thấy cơn đau từ gáy truyền xuống dưới, tầm mắt đen lại rồi ngất đi.
Ôn Khanh Mộ vội vàng đỡ lấy cô, “Ly Ly, mọi chuyện sẽ ổn thôi, bây giờ anh thật sự không thể chăm sóc được em, em ngủ một giấc đi.”
Nói rồi, Ôn Khanh Mộ hôn lên má Tô Lạc Ly.
Một bóng người chạy như bay trong bệnh viện, va vào mấy người cũng không quay đầu lại.
“Con bé này có chuyện gì vậy, thật mất lịch sự, va vào người ta ngã ra rồi cũng không nói một câu xin lỗi!”
Mục Nhất Hân không hề để ý đến lời nói của những người này, lao thẳng vào phòng cấp cứu nơi Tô Kiêm Mặc vừa được đưa vào.
Cô ấy đang ôm tập bản thiết kế của Tô Kiêm Mặc.
Suốt chặng đường miệng cô ấy luôn lẩm bẩm.
“Chờ tôi, Kiêm Mặc, cậu nhất định phải chờ tôi!”
Khi Mục Nhất Hân chạy đến phòng cấp cứu liền phát hiện y tá đang dọn dẹp phòng cấp cứu.