Ôn Khanh Mộ đang lái xe chỉ cảm thấy cả người mình căng cứng, anh bỏ tay Tô Lạc Ly ra đi.
“Đừng lộn xộn, anh đang lái xe đấy!”
“Em đâu có lộn xộn, em nhớ anh, chồng à, em rất rất nhớ anh.” Tô Lạc Ly lại sáp lại gần.
Nếu không phải là ghế lái cách ghế phụ một khoảng, hơn nữa ở giữa cũng có đồ vật ngăn cách thì có lẽ Tô Lạc Ly đã nhào tới đây rồi.
Tô Lạc Ly sờ đùi Ôn Khanh Mộ, ánh mắt dần trở nên mơ màng.
“Chồng à, em thật sự rất yêu anh, anh có biết không? Bây giờ em chỉ còn mỗi anh thôi, anh đừng bao giờ rời xa em.”
Ôn Khanh Mộ nhìn thẳng về phía trước, anh không dám nhìn Tô Lạc Ly, trong lòng chợt cảm thấy chua xót.
“Đừng nói linh tinh nữa.”
“Em đâu nói linh tinh, những gì em nói đều là sự thật. Thực ra em biết anh đã làm rất nhiều điều cho em, trong khoảng thời gian vắng bóng Kiêm Mặc, anh vẫn luôn trông nom em, thật ra em đều biết, cái gì em cũng biết.”
“Đừng ngủ, nghỉ ngơi một lát đi.” Ôn Khanh Mộ không muốn nghe những lời này.
“Mọi người luôn rất hà khắc với người yêu mình, cho nên anh yêu em như vậy, đối xử với em tốt như vậy, nhưng em lại luôn…”
Tô Lạc Ly đưa tay lên lau nước mắt.
“Trước đây anh luôn ghen tị với Kiêm Mặc, hai ngày nay em luôn đối xử tốt với em ấy mà không để ý đến anh, thật ra em biết rõ, nhưng em cũng không có cách nào! Em ấy là em trai của em, từ nhỏ bọn em đã sống nương tựa vào nhau.”
“Được rồi, đừng nói nữa, anh biết hết mà.” Ôn Khanh Mộ muốn ngăn không cho Tô Lạc Ly tiếp tục nói.
“Không, em muốn nói, em muốn cho anh biết rằng thật ra em rất yêu anh, rất rất yêu anh. Trên đời này, chỉ cần anh đối xử tốt với em như vậy, yêu em như vậy, nâng niu em trong lòng bàn tay thì em thực sự rất biết ơn anh. Bây giờ Kiêm Mặc đã không còn nữa, anh yên tâm, em sẽ đền đáp cho anh tất cả những gì mà trước đây em nợ anh.”
Tô Lạc Ly lại nghiêng người lại gần, “Chồng à, em sẽ dùng nửa đời còn lại của mình để đền đáp cho anh, anh đừng bỏ rơi em được không?”
“Em uống nhiều rồi!”
“Anh đồng ý với em được không?”
Bàn tay nhỏ bé của Tô Lạc Ly tùy ý sờ loạn trên người Ôn Khanh Mộ.
“Được, được, anh đồng ý với em, mau ngồi yên đi.” Ôn Khanh Mộ đẩy Tô Lạc Ly ngồi trở lại.
Trên đường đi, Tô Lạc Ly không ngừng nói lải nhải, cuối cùng cũng đã về đến nhà!
Ôn Khanh Mộ gần như là khiêng Tô Lạc Ly vào trong phòng ngủ, vừa vào cửa anh đã áp cô dựa vào tường.
“Đồ yêu tinh, anh nhịn suốt cả đoạn đường rồi!”
Khuôn mặt của Tô Lạc Ly vẫn đỏ bừng, cô vừa cười khẽ vừa ôm cổ Ôn Khanh Mộ.
Không ngờ một giây sau cô lại nhón chân và chủ động hôn Ôn Khanh Mộ.
Không phải là một nụ hôn nhẹ, cũng không phải là nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước mà là một nụ hôn nóng bỏng và cuồng nhiệt.
Điều này lập tức khiến Ôn Khanh Mộ nóng bừng, anh mút mạnh môi cô để nụ hôn này kéo dài và sâu hơn.
Đây là lần đầu tiên Tô Lạc Ly chủ động như vậy, có lẽ là do tác dụng của rượu nên cô đã quên hết tất cả mà chỉ dựa theo bản năng của cơ thể, động tác cũng không hề dè chừng.