“Mẹ…”
“Mợ chủ, có phải cậu chủ nhỏ đói rồi không ạ? Hay là để tôi cho cậu chủ nhỏ uống sữa?” Lê Hoa vừa nói vừa lấy bình sữa từ trong túi mà mình mang theo ra, “Chà, nhiệt độ vừa phải.”
Bé cưng lại đẩy bình sữa ra, miệng còn bĩu môi, bàn tay nhỏ bé lại kéo phần áo trước ngực Tô Lạc Ly.
Bé cưng đã được mười tháng, theo lý thuyết thì có thể cai sữa mẹ được rồi, nhưng dường như bé vẫn luôn rất ghét sữa bột, chỉ cần nhìn thấy Tô Lạc Ly thì bé nhất quyết không uống sữa bột, hơn nữa chỉ cần nếm thử một giọt là đã biết sữa bột hay là sữa mẹ.
“Bé cưng không uống, làm sao đây?”
“Thưa cô, bé cưng nhà cô vẫn chưa cai sữa mẹ ạ? Có lẽ là cậu bé muốn bú sữa mẹ nên mới không chịu uống sữa bột.”
“Ôi, bé cưng, về nhà mẹ sẽ cho con bú, con uống cái này trước được không?” Tô Lạc Ly tự mình cầm sữa cho con ăn, nhưng bé cưng vẫn tức giận đẩy ra.”
“Sao con lại khó hầu hạ giống bố con thế này? Chẳng lẽ con lại bắt mẹ cho con bú trong trung tâm thương mại sao?”
Dường như bé cưng cảm nhận được Tô Lạc Ly đang răn dạy mình, hơn nữa lại không được bú sữa nên bắt đầu gào khóc.
“Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa.”
“Thưa cô, cửa hàng của chúng tôi có phòng cho bé bú, được cung cấp riêng cho các bà mẹ vẫn đang cho con bú giống như cô.” Nhân viên bán hàng nhiệt tình giới thiệu.
“Thật sao? Vậy thì tốt quá, đưa tôi đến đó đi, tôi sợ thằng bé này không được bú sữa mẹ thì sẽ không chịu yên.”
“Vâng, cô hãy đi theo tôi.” Nhân viên bán hàng lập tức dẫn Tô Lạc Ly và Lê Hoa ra khỏi cửa hàng mẹ và bé.
“Bé cưng, đừng khóc nữa, mẹ cho con bú ngay đây.”
Lúc này bé cưng mới ngừng khóc, ghé vào lòng Tô Lạc Ly và nức nở, như thể rất tủi thân vậy.
“Con còn tủi thân à, nếu để bố con biết được thì không đánh mông con mới là lạ.”
Cả ba người cùng cười.
Đi một lúc lâu mà vẫn chưa đến phòng cho bé bú.
“Phòng cho bé bú ở đâu vậy? Sao còn chưa tới?”
“Ở tầng dưới, lúc chúng tôi mở cửa hàng cũng không nghĩ đến chuyện làm phòng cho bé bú. Vì tầng này đã hết không gian nên chúng tôi chọn tầng dưới.” Nhân viên bán hàng vội vàng giải thích.
“À…”
Tô Lạc Ly cũng không nghĩ nhiều, cô và Lê Hoa cùng đi theo người kia.
Cho đến khi đi xuống tầng dưới và vào một căn phòng, cuối cùng Tô Lạc Ly cũng có thể cho bé cưng bú.
“Thưa cô, bên cạnh chính là toilet, vậy hai người bận trước đi, tôi quay lại cửa hàng đây.” Nhân viên bán hàng dặn dò xong thì rời đi.
Sau khi ăn no, cậu nhóc lại vui vẻ khoa tay múa chân.
“Thằng oắt con này! Chỉ biết giày vò mẹ thôi!” Tô Lạc Ly nhéo má bé cưng rồi giao bé cho Lê Hoa, “Lê Hoa, cô trông thằng bé để tôi đi vào toilet.”
“Vâng thưa mợ chủ.”
Tô Lạc Ly vừa vào toilet thì đã nghe thấy một tiếng hét vang lên bên ngoài.