Mặc dù Tam Tam không nói gì, nhưng có vẻ như cậu bé đã không còn tràn đầy thái độ thù địch với Ôn Khanh Mộ như trước nữa.
Tô Lạc Ly cũng không muốn tranh luận như vậy, có lẽ cũng chỉ có thể như vậy, hiểu lầm cũng không thể xóa bỏ hết ngay được.
Buổi tối Ôn Khanh Mộ ôm gối lên trên gác mái, Tô Lạc Ly vừa mới tắm rửa cho Tam Tam và cũng chuẩn bị đi ngủ, trông thấy Ôn Khanh Mộ ôm gối đi tới, cô cảm thấy rất kỳ quái.
“Anh muốn làm gì?”
“Đến đây ngủ, chẳng phải chúng ta đã làm lành rồi sao?” Ôn Khanh Mộ ném gối của mình lên trên giường.
“Ở đây không có chỗ cho anh, giường nhỏ lắm!” Tô Lạc Ly dẫn Tam Tam lên giường.
“Vậy em sang phòng anh!”
“Còn Tam Tam thì sao? Giường của anh cũng không thể chứa được ba người chúng ta!”
“Vậy…”
Ôn Khanh Mộ cảm thấy khó xử, giường của anh cũng chỉ chứa được hai người nằm, nếu thêm một đứa trẻ thì chắc chắn là không được, hơn nữa bụng Tô Lạc Ly đã lớn, anh cũng đang bị thương.
Ôn Khanh Mộ cũng không dám để Tam Tam ngủ một mình, lỡ như chọc giận Tô Lạc Ly thì anh cũng không chịu nổi.
“Vậy chẳng lẽ chúng ta vẫn phải ngủ riêng?”
“Nếu không thì sao?” Tô Lạc Ly nhún vai.
“Như vậy không được! Chúng ta đã ngủ riêng nhiều ngày rồi! Anh không đồng ý!”
Tô Lạc Ly lấy một bộ chăn gối từ trong tủ ra, “Vậy hay là anh ngủ dưới đất đi?”
“Em nhìn mà xem, anh bị thương thành thế này rồi mà em còn bảo anh ngủ dưới đất?”
Tô Lạc Ly chỉ vào bụng mình, “Không thì em ngủ dưới đất à?”
“Như vậy không được! Nếu em bị đụng vào bụng thì càng không được! Nhưng em nhẫn tâm để một người bị thương như anh ngủ dưới đất ư?”
“Không ai bắt anh ngủ dưới đất cả, là do anh cứ đòi sang đây!” Tô Lạc Ly nhìn Ôn Khanh Mộ bằng ánh mắt coi thường.
Ôn Khanh Mộ đã sốt ruột đến mức sắp giậm chân, nhưng cũng chẳng còn cách nào, thằng nhóc Tam Tam này đã chui vào trong chăn.
Anh trơ mắt nhìn cậu bé chiếm chỗ ngủ của mình nhưng lại không dám nói một câu nào!
“Vậy được, anh ngủ dưới đất…” Ôn Khanh Mộ kéo dài giọng, trong giọng nói mang theo cảm giác cô đơn lẻ loi.
Tô Lạc Ly trải chăn gối trên mặt đất cho Ôn Khanh Mộ, anh thực sự nằm xuống.
Dường như thế này cũng không khá hơn bao nhiêu so với việc ngủ riêng.
Tô Lạc Ly không ngờ rằng một nhà ba người lại có cơ hội chen chúc trong căn gác mái, chính xác mà nói thì là một nhà bốn người.
Nửa đêm Ôn Khanh Mộ tỉnh lại, anh vốn định chen lên giường nhưng nhìn đi nhìn lại thì thấy thực sự không chen lên được, thế nên anh đành phải từ bỏ.