“Đài truyền hình đã ký hợp đồng với “Duy Nương” rồi, mặc dù cũng ký với bộ phim của chúng ta nhưng nhất định thời gian phát sóng sẽ khác. Theo như tôi biết thì có lẽ sắp tới bọn họ sẽ không ký thêm hợp đồng với bất kỳ bộ phim truyền hình nào nữa.”
Đài truyền hình thành phố Z có sức ảnh hưởng rất lớn trong phạm vi cả nước.
“Vì vậy Nhược Vân à, nói có hơi khó nghe nhưng chúng ta thế này được gọi là gậy ông đập lưng ông. Vốn dĩ “Trinh Hậu truyện” cũng đang đàm phán về việc hợp tác với đài truyền hình.”
Tô Nhược Vân không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng đến vậy, “Anh lại nghĩ cách giúp tôi, đi theo dõi Tô Lạc Ly lần nữa! Tôi không tin trên người cô ta không có vết nhơ nào bị đào ra! Diêu Hướng Vân, đúng rồi, tại sao Diêu Hướng Vân lại muốn giúp cô ta? Chắc chắn phải có tin tức gì trong này!”
La Thần cũng đến chịu với tư duy của Tô Nhược Vân.
“Diêu Hướng Vân là một phụ nữ, hơn nữa năm nay bà ta đã gần năm mươi rồi.”
“Vậy thì sao, không chừng là người đồng tính! Anh đi viết cho tôi! Đây chính là một tin tức lớn!”
Tô Nhược Vân nổi giận đùng đùng, cô ta bỏ ra nhiều như vậy, chẳng những không có hiệu quả mà ngược lại còn giúp đối phương được hời.
Sao cô ta có thể nuốt trôi được cục tức này?
Sau khi nghe thấy lời nói của Tô Nhược Vân, La Thần chỉ thấy nực cười hơn.
“Nhược Vân, cô tỉnh táo một chút đi! Diêu Hướng Vân là người như thế nào? Đừng nói cô mà có lẽ ngay cả chồng cô cũng phải nể mặt bà ta. Nếu bà ta ra lệnh phong sát cô hoặc thậm chí cả Quốc tế Nghệ Tân, đó không phải chuyện không thể xảy ra!”
Cho đến bây giờ, La Thần mới nhận ra rằng đôi khi Tô Nhược Vân thực sự rất ngu ngốc.
“Vậy thì đi đào tin tức khác cho tôi, cũng đâu thể cứ ngồi chờ chết được!”
“Chẳng ai bắt cô ngồi chờ chết cả. “Trinh Hậu truyện” là cuốn sách hay như vậy, chỉ cần cô hợp tác và quay tốt thì đảm bảo rằng bộ phim truyền hình này nhất định sẽ ăn khách. Cô không cần phải làm bất kỳ chuyện gì khác cũng có thể đàn áp được Tô Lạc Ly!”
La Thần thực sự đã nói đến mòn miệng rồi.
Tô Nhược Vân hoàn toàn không còn gì để nói, nhưng cô ta không thể nuốt trôi cục tức này.
“Trước đây tôi cũng có suy nghĩ giống cô, độ nổi tiếng cao là được rồi, tác phẩm nào chẳng phải là tác phẩm? Nhưng giờ tôi phát hiện rằng mình đã nghĩ sai, cô là một diễn viên, Tô Lạc Ly nói rất đúng, chung quy lại thì một diễn viên phải mang tác phẩm ra để nói chuyện.”
Giọng nói của La Thần trở nên trầm thấp, “Cô tự suy nghĩ kỹ đi, tôi cũng bó tay rồi, nói chúng là tôi sẽ không tung tin bôi đen Tô Lạc Ly nữa, trừ khi cô ta thực sự có vết nhơ. Tôi không muốn lãng phí thời gian vào loại chuyện này nữa.”
“Anh… anh là quản lý của tôi, đương nhiên phải đứng về phía tôi!” Tô Nhược Vân hét lên với La Trần.
“Tôi là quản lý của cô, chứ không phải tay sai của cô mà cô nói gì tôi đều phải làm theo! Tất nhiên là tôi muốn đứng về phía cô, nhưng tôi hy vọng chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng!”
Giọng nói của La Thần còn lớn hơn Tô Nhược Vân, khiến cô ta khiếp sợ.
“Cô muốn nghiêm túc quay phim thì nghiêm túc quay, còn nếu không muốn thì cứ như vậy đi!” La Thần nói xong thì lập tức rời đi, anh ta không muốn tiếp tục nói lời vô ích với người phụ nữ này nữa.
Tô Nhược Vân ngồi xuống giường và ngẩn người, LOVE đã đóng cửa, thương hiệu đang được chỉnh đốn, còn chưa xác định khi nào mới được mở cửa, sự việc do một tay cô ta tạo ra lại khiến Tô Lạc Ly chiếm được món hời lớn!
“Tô Lạc Ly, chúng ta cứ chờ đấy! Tôi tạm thời tha cho cô!”