Hot search việc đưa Tô Lạc Ly tống bố đẻ của mình vào tù đã nhanh chóng đứng số một trong danh sách tìm kiếm của Weibo!
“Dù sao tống bố đẻ của mình vào tù cũng thật quá đáng!”
“Cho dù đưa mẹ kế vào tù tôi cũng có thể hiểu được, nhưng dù sao cũng là bố ruột của mình, là người đã sinh ra và nuôi nấng cô đấy!”
“Người phụ nữ này cũng quá nhẫn tâm đúng không? Chẳng trách cô ta có thể lấy Ôn Khanh Mộ, thủ đoạn này chắc chắn rất ghê gớm!”
Tô Lạc Ly gần như bị mắng nhiếc từ một phía trên mạng.
Trong video phỏng vấn, Vương Vãn Hương đã khóc rất đau lòng, vừa khóc vừa nói trước ống kính: Lạc Ly, xin lỗi, chúng tôi biết sai rồi, xin cô hãy thả bố cô ra đi.
Tiếng khóc này đã làm tan nát trái tim của hàng trăm nghìn cư dân mạng.
Thấy mọi người đang mắng chửi Tô Lạc Ly, Tô Nhược Vân cũng yên tâm rồi.
Dù thế nào đi nữa, tuy rằng vụ bắt cóc không thành công, nhưng bây giờ khiến Tô Lạc Ly đã bị cuốn vào vòng xoáy giải trí, Tô Nhược Vân có thể coi như là đã trút được cục tức.
Đêm hôm đó, sau khi Tô Nhược Vân đọc những lời mắng nhiếc Tô Lạc Ly trên mạng xong thì vui vẻ chìm vào giấc mộng.
Trong màn đêm yên tĩnh, chỉ nghe thấy bên ngoài có tiếng gió nhè nhẹ.
Tô Nhược Vân đột nhiên cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua, cô ta vô thức kéo chăn, liền phát hiện chăn lại bị kéo mất rồi.
“Anh Dịch, cho em một ít chăn.”
Cô ta vừa dứt lời, đột nhiên mở mắt ra, Mộ Dung Dịch đã đi công tác rồi!
Không thể có người bên cạnh cô ta được!
Ngay khi Tô Nhược Vân vừa mở mắt liền nhìn thấy một bóng người trắng đứng ở giữa phòng mình.
“A… cô, cô, cô là ai?”
Tô Nhược Vân vẫn luôn không sợ gì, càng không tin ma quỷ.
“Cô Tô, cô quên tôi nhanh như vậy sao?” Một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
“Cô là ai? Đừng có mà giả ma giả quỷ!” Tô Nhược Vân mạnh dạn tức giận quát.
“Cô Tô, cô còn nhớ ai là người đã chết thay cho cô không? Rõ ràng là cô muốn hại Tô Lạc Ly, nhưng vừa ra nước ngoài liền rũ bỏ sạch sẽ!”
Tô Nhược Vân mở to mắt và hít một hơi, Lục Uy Nhiên!
Đương nhiên cô ta nhớ Lục Uy Nhiên.
“Cô, cô là Lục Uy Nhiên? Cô đến nhà tôi bằng cách nào?”
Sau sự việc đó, cô ta đã rũ bỏ sạch sẽ, hoàn toàn không quan tâm đến việc Lục Uy Nhiên còn sống hay đã chết.
“Cô Tô, tầng hầm nhà họ Ôn lạnh quá, lại có chuột… tôi rất đau… rất đau!”
“Cô đang nói gì? Tôi không biết cô đang nói gì!”
“Ôn Khanh Mộ là một người đàn ông độc ác, ngày nào anh ta cũng cho đàn ông đến giày vò tôi, đánh tôi, cô nhìn vết thương trên người tôi đi, cô Tô, tôi chết rồi cũng không ai biết, cô có thể giúp tôi đốt chút tiền giấy không?”