Giản Ngọc vẫn không nghe điện thoại.
Tô Lạc Ly chỉ đành lưu lại số điện thoại sai, sau đó gửi đi một tin nhắn.
“Anh, nhận được tin thì về ngay, Ớt Nhỏ có thai rồi.”
Còn nước thì còn tát vậy, nếu đối phương thật sự là Giản Ngọc vậy thì tốt quá, còn nếu đối phương không phải thì xem như tin nhắn này là một tin nhắn rác.
Tô Lạc Ly lại gọi thêm mấy lần nữa, sau đó điện thoại tắt máy, cô bất lực quay về nhà.
Ôn Khanh Mộ đã về rồi, đang ở trong phòng em bé trông Tam Tam và Tiểu Thất.
“Em đi đâu vậy?” Ôn Khanh Mộ tò mò hỏi, bình thường lúc anh về thì Tô Lạc Ly đã ở nhà rồi.
“Không có gì, đến nhà trước kia của chúng ta xem thử thôi.”
“Có phải em chê hai đứa nhỏ trong nhà phiền quá không? Nếu em muốn thì chúng ta về bên đó mấy ngày nhé?”
Được trải qua thế giới hai người vài ngày, anh vui còn gì bằng.
“Là anh chê hai đứa nhỏ trong nhà phiền quá đúng không?” Tô Lạc Ly đi tới bên cạnh hai đứa nhóc.
Ôn Khanh Mộ ‘hừ’ một tiếng không nói gì.
“Sao vẫn chưa có tung tích gì về Giản Ngọc?”
“Anh đã cho người đi tìm rồi, tìm không được thì trách anh sao?”
“Anh nói xem anh ấy có thể đi đâu chứ? Ngay cả anh cũng không tìm được anh ấy, anh ấy giỏi trốn thật đấy!”
Vừa dứt lời, hai người nghe ‘choảng’ một tiếng, sau đó thì nghe thấy tiếng cười khanh khách của trẻ con.
Hai người cùng nhìn về phía phát ra tiếng, dưới chân Tam Tam là những mảnh vỡ thủy tinh!
Cậu nhóc ném vỡ tách trà trên bàn.
Tô Lạc Ly vội chạy lại bế Tam Tam đặt lên giường, để người giúp việc đến dọn dẹp.
Cô kiểm tra xem Tam Tam có bị thương không.
“Em xem thằng bé cười vui như thế, sao có thể bị thương được chứ?” Ôn Khanh Mộ ở bên cạnh không nhịn được cà khịa.
“Tam Tam, sao con nghịch vậy, bàn cao thế mà! Con biết đi rồi, có thể chạy lung tung nên ném đồ đạc khắp nơi có phải không!”
Tô Lạc Ly vừa nói vừa chọc vào ngực Tam Tam, Tam Tam cười càng vui vẻ hơn.
“Con còn cười, phải đánh mông mới được, ngày nào cũng chỉ biết gây chuyện!”
“Nào nào nào, để anh đánh, em cẩn thận đau tay đấy.” Ôn Khanh Mộ đi tới kéo lấy Tam Tam, đang chuẩn bị giơ tay lên thì Tô Lạc Ly vội ôm Tam Tam vào lòng.
“Anh làm gì thế, anh đánh thật đấy à.”
“Là em bảo thằng bé đáng đánh mà, anh đã nói bao nhiêu lần phải đánh thằng bé rồi, em đã đánh lần nào chưa?”
Ôn Khanh Mộ không vui, mỗi lần muốn nổi cáu với anh là nổi cáu ngay, bảo mặc kệ anh thì mặc kệ ngay, nhưng đến Tam Tam nói đánh cũng chẳng đánh lần nào.
“Đó là em… nói chơi thôi.”
“Thằng bé phá phách thế này mà em còn nói chơi?”