Mục lục
Tổng Tài Bá Đạo Thật Trẻ Con
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1496


“Có phải tôi đến không đúng lúc không?”


“Cậu đến rất đúng lúc, cậu Ôn, tôi nghĩ cậu là một người đàn ông thì nên học cách quản lý vợ mình, lúc đàn ông đang bàn việc quan trọng thì ít nhất nó không nên ra ngoài gây rối.”


Ôn Khanh Mộ nhìn miệng Daisy phát ra tiếng ‘hức hức’, nói: “Ngay cả bố cô cũng bảo tôi nên quản lý cô cho tốt, cô còn không mau cút ra ngoài! Không thấy chúng tôi sắp bàn chuyện quan trọng sao?”


Daisy nhìn đôi mắt đầy giận dữ của Ôn Khanh Mộ, cô ta biết mình có tiếp tục thế này cũng chẳng ích gì nên chỉ đành chán nản rời đi.


Daisy vừa đi, ông Butt lập tức vui mừng hớn hở: “Cậu Ôn, bây giờ chúng ta bàn bạc kế hoạch thống nhất thế giới ma cà rồng, tôi nghĩ…”


“Ôi trời! chuyện lớn vậy à, tôi còn tưởng các ông muốn uống rượu nghe nhạc. Thành thật xin lỗi, chuyện này lớn quá, một người bình thường như tôi không tham gia được.”


Ôn Khanh Mộ gãi đầu, bộ dạng như chưa tỉnh ngủ: “Chiến đấu liên tục với vợ tôi ba đêm, cơ thể thực sự không chịu nổi, phải về ngủ một giấc đây.”


Nói xong, anh xoay người chuẩn bị rời khỏi phòng.


“Đứng lại!” Ông Butt vẫn luôn nhịn Ôn Khanh Mộ, không ngờ anh lại được nước làm tới như vậy.


“Cậu Ôn, tôi nghĩ cậu nên biết mục đích chúng tôi đưa cậu đến đây, đừng giả ngốc với chúng tôi. Nếu ngay cả chút chuyện này mà cậu cũng không làm thì chúng tôi cần cậu có ích gì?” Ông Butt cau chặt mày, ánh mắt thâm sâu.


Ôn Khanh Mộ xoay người cười ngây ngô: “Đúng đấy, tôi cũng rất muốn biết các ông cần tôi có ích gì, tôi chỉ là một người bình thường. Các ông thống nhất thế giới ma cà rồng, quả thực tôi có lòng nhưng cũng chẳng có sức, chạy thì không nhanh, nhảy thì chẳng cao, đi rồi cũng là chết.”


“Ôn Khanh Mộ, đừng giả vờ không biết với chúng tôi!” Villand cũng tức giận mắng.


“Tôi thật sự không hề giả vờ không biết với mấy người, mấy người biết tại sao tôi ngủ với vợ tôi nhiều năm như vậy đã chán lâu rồi nhưng vẫn không muốn đến phòng Daisy không?”


Ôn Khanh Mộ chuyển đề tài khiến người có mặt ở đó đều giật mình.


“Dáng người Daisy nóng bỏng như vậy, tôi cũng muốn nếm thử lắm chứ, nhưng tôi chỉ là một con người bình thường, tôi sợ tôi sẽ chết. Sức của cô ta lớn như vậy, lỡ như bất cẩn bóp chết tôi thì làm thế nào? Cho dù bóp không chết mà chỉ gãy tay gãy chân thôi tôi cũng không chịu nổi đâu!”


Giọng điệu Ôn Khanh Mộ vẫn rất thoải mái.


Anh nhìn mọi người há hốc mồm rồi dứt khoát đi ra cửa.


Bruce vốn muốn đuổi theo nhưng bị ông Butt ngăn lại.


“Bố, tên Ôn Khanh Mộ này quả thực rất kỳ lạ, mấy ngày qua con luôn cố ý quan sát anh ta, tốc độ bước đi của anh ta thực sự không khác gì người bình thường.” Seven ở bên cạnh phân tích.


“Cái này có thể ngụy trang được, đừng tin cậu ta!”


“Quả thực cái này có thể ngụy trang, nhưng phản ứng bản năng của ma cà rồng thì sao? Anh ta hoàn toàn không có, nếu ngụy trang thì cũng không thể ngụy trang tốt vậy được.”


Ông Butt cũng rơi vào suy nghĩ, một lúc lâu sau ông ta mới hoàn hồn.


“Theo dõi cậu ta cho kỹ, hoặc là cậu ta nói thật, bây giờ cậu ta chỉ là một người bình thường, hoặc là cậu ta ở xã hội loài người quá lâu nên đã quen với mọi thứ của loài người rồi.”


Daisy ngồi bên bờ hồ ngẩn người ngắm phong cảnh mà cô ta đã ngắm bao năm qua, đây đã từng là nơi mà cô ta rất thích, nhưng giờ đây chỉ có thể trở thành cảng tránh gió, bởi vì ở đây không có người giúp việc, cô ta không cần nghe những lời nói lung tung đó.


Tô Lạc Ly đứng cách đó không xa nhìn cô ta, gọi: “Daisy, tôi muốn nói chuyện với cô.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK