“Mẹ, chuyện của con mẹ đừng quan tâm, bây giờ bọn con hạnh phúc lắm. Thế rốt cuộc mẹ tìm con có việc gì?”
“Con trở về cho mẹ ngay lập tức!”
“Mẹ, có phải mẹ lại nhớ con rồi không? Nhưng mà dạo này con hơi bận, chờ con xử lý xong công việc thì con…”
Ôn Khanh Mộ vẫn ăn nói khôi hài như cũ, anh vốn định lừa gạt cho qua, nhưng không ngờ lần này lại không có tác dụng với Mục Chỉ Huyên.
“Khỏi làm trò đấy với mẹ, mẹ muốn con trở về ngay lập tức! Nếu không mẹ sẽ bảo bố đến tìm con, con tự nghĩ đi!”
Mục Chỉ Huyên cúp máy cái rụp.
Ôn Khanh Mộ thờ dài thườn thượt.
Lần này mẹ mình nổi giận thật rồi, từ nhỏ đến lớn Mục Chỉ Huyên đều vô cùng cưng chiều anh, rất ít khi nổi giận với anh.
Lần này khó đối phó thật rồi, xem ra anh cần phải trở về một chuyến.
Ôn Khanh Mộ trở lại phòng ngủ, Tô Lạc Ly lập tức tiến lên.
“Sao rồi? Có phải mẹ anh giận em không?”
Tô Lạc Ly thấp thỏm đã lâu.
“Không, sao mẹ lại giận em được chứ? Đừng suy nghĩ lung tung, ngủ đi.”
Ôn Khanh Mộ xoa đầu Tô Lạc Ly.
“Không giận thật à? Em nói chuyện với bà ấy không khách sáo gì hết, em còn tưởng… giọng bà ấy nghe trẻ lắm…”
Tô Lạc Ly xoa tay, vẫn cảm thấy lo lắng.
“Mẹ anh không dễ dàng tức giận vậy đâu. Anh đã giải thích rõ ràng với mẹ rồi, em yên tâm, mẹ sẽ không giận em đâu.”
“Ồ.”
Bấy giờ Tô Lạc Ly mới yên lòng.
“Giọng mẹ anh nghe trẻ thật đấy! Nghe như mới hai, ba mươi tuổi thôi ấy, dù sao cũng không quá bốn mươi.”
“À… bà ấy, giọng bà ấy rất dễ nghe, bố anh cũng hay nói như vậy.” Ôn Khanh Mộ trả lời một cách cẩn thận.
Thời gian của Mục Chỉ Huyên dừng lại ở ba mươi lăm tuổi, dù thế nào bà cũng không thể nói với giọng của người sáu mươi tuổi.
“Tốt thật đấy.”
Tô Lạc Ly cũng không tiếp tục đề tài này nữa.
Ngày hôm sau, Ôn Khanh Mộ trở về rất sớm.
Lúc đó Tô Lạc Ly còn chưa bắt đầu chuẩn bị bữa tối, thấy Ôn Khanh Mộ về, cô đi vào phòng bếp luôn.
Ôn Khanh Mộ lập tức mang cô ra khỏi phòng bếp.
“Ly Ly, anh có chuyện phải nói với em, em hứa với anh là không được giận đi đã.”
“Sao thế anh?”
Tô Lạc Ly có dự cảm chẳng lành, cô lo chuyện mà Ôn Khanh Mộ muốn nói có liên quan đến bố mẹ anh. Rốt cuộc Tô Lạc Ly cũng biết thái độ của mình ngày hôm qua khi nghe điện thoại không được tốt.
Mỗi người phụ nữ đều phải vượt qua rào cản trong mối quan hệ mẹ chồng – nàng dâu.
“Anh phải đi công tác một thời gian.”
“Hả? Đi công tác?”
Nghe thấy là việc này, tảng đá treo trong lòng Tô Lạc Ly cuối cùng cũng rơi xuống, may mà không phải việc gì liên quan đến bố mẹ của anh.
“Em không được giận, không phải anh cố ý muốn đi công tác mà thật sự là không đi không được.”