Kể từ khi bé cưng ra khỏi lồng ấp, về với vòng tay Tô Lạc Ly, ánh mắt cô chưa từng rời khỏi bé cưng, đương nhiên cũng không nhìn anh được mấy lần.
Trong lòng anh đương nhiên thấy khó chịu, bây giờ cô còn bắt đầu cho con bú nữa, chắc sau này mọi tâm tư của cô đều dành cho bé cưng, anh càng không còn địa vị!
Tô Lạc Ly thấy bé cưng ăn no xong đã ngủ thì nhẹ nhàng đặt con xuống, đắp chăn cho con.
“Em có chuyện muốn nói với anh.”
“Chuyện gì vậy?” Ôn Khanh Mộ lập tức tươi tỉnh trở lại, lâu lắm rồi anh mới được vợ chú ý.
“Khi ở bệnh viện, em nghe nói anh vẫn luôn ở bên chăm sóc em, em sinh cũng được hơn một tháng rồi, bây giờ không có chuyện gì nữa, anh về công ty đi.”
Sắc mặt Ôn Khanh Mộ tối đi từng chút từng chút khi nghe những lời Tô Lạc Ly nói.
“Em đang xua đuổi anh?”
“Không phải em đang quan tâm anh sao? Anh đã lâu không để ý tới công ty, đến lúc quay lại rồi.”
“Tô Lạc Ly, ba tháng liền em không mở mắt nhìn anh, bây giờ mới ở bên nhau được bao lâu mà em đã chán anh, còn đuổi anh đến công ty!”
“Anh nói nhỏ thôi, bé cưng còn đang ngủ!” Tô Lạc Ly lập tức ngăn Ôn Khanh Mộ lại.
“Anh không nói nữa!” Ôn Khanh Mộ nói xong thì phẫn nộ ra khỏi phòng ngủ.
Nhìn bóng lưng bỏ đi của Ôn Khanh Mộ, Tô Lạc Ly cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc người đàn ông này làm sao vậy?
Bảo anh về công ty thôi mà sao lại nóng nảy như thế, còn nổi giận đùng đùng nữa chứ?
Xem ra trong ba tháng cô ngủ say, tính tình người này đã trở nên nóng nảy hơn! Thật không biết các bác sĩ và y tá làm sao tránh được tính gắt gỏng của anh?
Ôn Khanh Mộ đầy bụng lửa giận, giận dỗi mãi không xuất hiện trước mặt Tô Lạc Ly.
Nhưng tối đến anh vẫn phải ngủ, vì thế đành phải quay về phòng ngủ.
Người giúp việc đang dọn giường trong phòng ngủ, nhóc con đang nằm chơi trên giường.
Chắc Tô Lạc Ly đi tắm rồi.
“Gối của tôi đâu? Các cô thật to gan, dám ném gối của tôi ra ngoài!” Ôn Khanh Mộ thấy trên giường không có gối của mình thì phát cáu!
“Không phải đâu cậu chủ, đây là lệnh của mợ chủ đó ạ.”
“Lệnh của mợ chủ? Không thể nào! Buổi tối cô ấy không có tôi làm sao ngủ được! Chắc chắn là các cô!”
Đúng lúc anh đang đầy bụng lửa giận không có chỗ trút!
Anh đang nói thì Tô Lạc Ly bước ra từ phòng tắm, cô quấn áo choàng tắm thật dày trên người.
Mấy người giúp việc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Nếu cậu chủ không tin thì có thể hỏi mợ chủ ạ!”
Ôn Khanh Mộ lập tức quay người về phía Tô Lạc Ly: “Họ nói là em bảo họ mang gối của anh ra ngoài có phải không?”
“Đúng thế.” Tô Lạc Ly trả lời gọn gàng dứt khoát.
Ôn Khanh Mộ đột nhiên cảm thấy rất mất mặt, vừa nãy anh còn nói Tô Lạc Ly không có anh bên cạnh thì không ngủ được.
“Tại sao?”