Khi Ôn Khanh Mộ trở lại, Tô Lạc Ly đã nói với Ôn Khanh Mộ về sự việc này.
“Cô ấy có thai??”
Rõ ràng là Ôn Khanh Mộ cũng không ngờ rằng trong kế hoạch của mình lại còn có bước này.
“Đúng vậy, đều là chuyện tốt do anh làm! Đứa bé này vừa uống rượu vừa uống thuốc, còn không biết có bình thường hay không nữa.”
Tô Lạc Ly không khỏi trách móc Ôn Khanh Mộ, dù sao chuyện này là do anh gây ra.
Ôn Khanh Mộ không ngừng sờ cằm, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Chồng à, em nghĩ việc quan trọng nhất của anh lúc này là phải tìm anh Ngọc về càng sớm càng tốt. Dù sao đứa bé này cũng là của hai người họ, Ớt Nhỏ vẫn còn là một đứa trẻ nên cô ấy không quyết định được.”
Ôn Khanh Mộ dường như không nghe thấy lời nói của Tô Lạc Ly.
“Chồng, anh đang nghĩ gì vậy?”
“A, không nghĩ gì, em vừa mới nói cái gì?”
“Em nói là anh phải nhanh chóng tìm anh Ngọc về, đứa bé này cũng là con của anh ấy, để hai người họ cùng nhau quyết định xem giữ hay không.” Tô Lạc Ly đành phải nhắc lại một lần nữa.
“Được, anh lập tức tìm anh ấy về.”
Đêm nay trôi qua như vậy, bởi vì trong nhà đột nhiên có thêm một bà bầu nên Tô Lạc Ly cũng bắt đầu trở nên căng thẳng.
Tô Lạc Ly cũng đặc biệt dặn nhà bếp nấu một số món ăn bổ dưỡng và chăm sóc cho Lý Như Kiều.
Hai người gặp nhau khi ăn sáng.
“Ớt Nhỏ, cô muốn ăn gì, không muốn ăn gì thì nói thẳng với nhà bếp là được, thời gian đầu khi mang thai khẩu vị sẽ thay đổi rất nhiều, cô cũng không cần ngại đâu.”
Quầng thâm của Lý Như Kiều rất đậm, rõ ràng là đêm qua cô ta ngủ không ngon.
“Chị Lạc Ly, tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi muốn giữ lại đứa bé này, cho dù cơ thể nó có khiếm khuyết thì đó cũng là số mệnh của nó, tôi nên thuận theo tự nhiên, tôi không nên quyết định sự sống chết của nó.”
Khi Lý Như Kiều nói những lời này luôn sờ bụng mình, trên mặt mang nụ cười từ ái.
Những lời này khiến Tô Lạc Ly có chút cảm động.
“Tôi còn nhớ rất rõ hồi còn nhỏ khi bố tôi bán tôi đi, ông ấy nói với tôi là con gái à, đây chính là số mệnh của con. Sau này tôi gặp được đại ca, bảo đại ca dẫn tôi theo bên mình, tôi cảm thấy đây chính là số mệnh.”
Lý Như Kiều cúi đầu nhìn chằm chằm vào bụng mình, “Nếu nó đã được định sẵn là sẽ phải chết, vậy thì tôi cũng không thể sinh nó ra được. Nếu như tôi có thể sinh ra được thì đó chính là số mệnh của nó, tôi nhận mệnh, nó cũng phải nhận mệnh.”
Tô Lạc Ly không thể tìm ra lý do nào để phản bác, tuy Lý Như Kiều còn là một đứa trẻ, nhưng cô ta nói rất có lý, cô cũng là người theo lý lẽ.
Bây giờ chỉ có thể mong Ôn Khanh Mộ nhanh chóng tìm được Giản Ngọc, hai người phải thương lượng với nhau.
Đứa bé không thể sinh ra mà không có bố chứ?
“Ớt Nhỏ, đứa bé này là con của anh Ngọc và cô, tôi nghĩ cô nên bàn bạc với anh ấy. Tôi đã bảo chồng tôi giúp cô tìm anh ấy về đây rồi.”