Mục Nhiễm Tranh nở nụ cười đầy cưng chiều: “Anh biết rồi, em đã nói cả trăm lần rồi đó. Mau đi đi, đừng để lỡ chuyến bay, đến nơi thì báo cho anh một tiếng. Hôm nay anh phải vào đoàn phim rồi, nếu anh không trả lời thì em cũng đừng suy nghĩ lung tung.”
Hai người lưu luyến nói lời tạm biệt, Lê Thấm Thấm lên máy bay sang Anh.
Khi Mục Nhiễm Tranh ra khỏi sân bay thì tình cờ nhìn thấy máy bay đang cất cánh nên anh chụp lại.
“Thật sự hy vọng là em bay về chứ không phải bay đi.”
Anh còn đăng kèm ảnh chụp chung của mình và Lê Thấm Thấm trong bài viết, tin tức trước đó vẫn còn đang hot, những dòng bình luận tăng lên liên tục.
Anh chưa hề lên tiếng trả lời, lần này coi như chính thức đáp lại.
“Tôi có hai điều muốn nói. Thứ nhất, đúng là tôi đang yêu Thấm Thấm. Thứ hai, tôi tin người không giữ lời hứa và kẻ tiểu nhân suy nghĩ bậy bạ chắc chắn sẽ phải nhận báo ứng mà họ đáng phải nhận. Tôi sẽ không trả lời lại vấn đề này nữa, bạn gái tôi không phải người trong giới, tôi không muốn cô ấy bị làm phiền, cảm ơn mọi người hiểu cho.”
Bài viết giải thích này của Mục Nhiễm Tranh lập tức làm sáng tỏ tất cả các tin tức, và nó thật sự đã cho người tung tin đồn thất thiệt trong giới truyền thông mỗi người một cái tát.
Đặc biệt là câu “tôi tin người không giữ lời hứa và kẻ tiểu nhân suy nghĩ bậy bạ chắc chắn sẽ phải nhận báo ứng mà họ đáng phải nhận”, đây chẳng phải đang nói chắc chắn trong này còn có chuyện khác sao?
Bài viết này vừa đăng lên đã gây xôn xao dư luận, nhưng Mục Nhiễm Tranh thật sự không hề đáp lại, mấy tiếng sau anh vào đoàn làm phim để quay bộ phim điện ảnh “Hành Động Đột Kích”.
Sự việc về cơ bản đã được giải quyết, nhưng cuộc sống của người nào đó trong hoa viên Crystal thật sự rất khó khăn, Ôn Khanh Mộ đã bị Tô Lạc Ly đuổi ra ngoài ngủ ba ngày rồi.
Tô Lạc Ly vẫn chưa hề có ý định gọi Ôn Khanh Mộ về, mấy ngày nay hai cậu nhóc rất vui vẻ, có ai không muốn được ngủ cùng mẹ chứ? Nhất là Tam Tam, ngày nào cậu nhóc cũng chạy tới phòng khách để khoe khoang trước mặt Ôn Khanh Mộ.
“Chúc bố ngủ ngon, chúng con sắp đi ngủ cùng mẹ đây!”
“Biến!”
Cuộc đối thoại này đã trở thành một câu cố định mỗi tối.
Ngày mai Tô Lạc Ly sẽ phải vào đoàn phim, lúc trước Ôn Khanh Mộ đã đồng ý cho phép cô mỗi năm quay một bộ, lần này đi không biết bao giờ cô mới được về.
Ôn Khanh Mộ cũng dỗi, ba ngày nay ngoại trừ ngày đầu tiên cãi nhau thì hai ngày sau hai người không hề cãi vã, anh còn định để Tô Lạc Ly tự mời mình về!
Nhưng kết quả…
Đây đã là đêm cuối cùng Tô Lạc Ly ở nhà!
Ôn Khanh Mộ lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, chỉ đành xuống giường về phòng ngủ: “Ly…”
Anh vừa mở cửa mùi hương hoa hồng đã xộc vào mũi, những cây nến đỏ được xếp thành hình trái tim ngay lối vào. Trong ánh lửa yếu ớt, Ôn Khanh Mộ nhìn thấy Tô Lạc Ly đang ngồi trên giường, chiếc giường trải đầy hoa hồng, những cánh hoa kích thích thần kinh thị giác của anh.
“Mấy giờ rồi? Anh còn biết quay về à? Thổi nến, đi ngủ!”
Tô Lạc Ly tức giận nằm xuống, chui vào trong chăn.
Ôn Khanh Mộ lại nhìn kỹ những cây nến này, một số cây đã cháy một nửa, có thể thấy Tô Lạc Ly đã đợi anh rất lâu.