Khi âm thanh trầm thấp kèm theo chất giọng vì hút thuốc truyền đến tai Tô Lạc Ly qua điện thoại.
Thì mọi thứ đã sáng tỏ.
Điều mà Tô Lạc Ly không ngờ nhất lại xảy ra.
“Tô Lạc Ly, lập tức chuẩn bị một trăm triệu và gửi vào tài khoản của tôi, tôi sẽ trả lại con cho cô.”
Tô Lạc Ly rất quen thuộc với giọng nói này, là Tô Khôn.
“Bố, không ngờ bố lại bắt cóc cháu ngoại của mình? Bố thật lố bịch! Bố có biết mình vẫn là một phạm nhân đang được hoãn thi hành án hay không? Nếu con mà tiết lộ cho cảnh sát thì bố sẽ lập tức đi tù đấy!”
Nghe thấy giọng nói của Tô Khôn, trong giây phút đầu tiên Tô Lạc Ly không thể tin được, một giây sau mới tức giận đến nỗi phát run.
“Cháu ngoại? Ha ha, lúc này cô mới nhớ tôi là bố của cô à? Lúc tôi bị đuổi ra khỏi nhà và buộc phải thuê nhà ở bên ngoài, cô còn nói dối hết lần này đến lần khác, nói cái gì mà đã giúp chúng tôi, cô đã không màng đến tình cảm bố con thì tôi việc gì phải để ý?”
Tô Lạc Ly cảm thấy toàn thân run lên.
Cô thật sự không ngờ Tô Khôn lại hồ đồ đến mức này!
Cô vốn định để Tô Khôn và Vương Vãn Hương chịu chút khổ và rút ra được bài học, nếu bọn họ thực sự biết sửa sai thì cô sẽ đưa tay ra giúp đỡ.
Nhưng không ngờ là Tô Khôn thực sự có thể làm ra loại chuyện như bắt cóc!
“Cái gì mà nói dối hết lần này đến lần khác, con không biết bố đang nói gì? Mau đưa con trai con về, con có thể cân nhắc chuyện không báo cảnh sát, bố cũng không phải ngồi tù, nếu không thì…”
“Tô Lạc Ly, tôi nói cho cô biết, nếu cô thật sự mất hết lương tâm thì cứ việc đi báo cảnh sát, dù sao con trai của cô cũng đang nằm trong tay tôi, cùng lắm thì tôi với nó cùng chết! Tôi đã sống nhiều năm như vậy rồi, khi chết còn dẫn theo cả cháu ngoại, ha ha, cũng không thiệt!”
“Bố…”
Khi nghe thấy Tô Khôn nói ra câu “cùng chết”, Tô Lạc Ly suýt nữa cắn phải đầu lưỡi của mình.
“Bây giờ bố đang ở đâu? Bố giao đứa bé cho con trước rồi chúng ta bàn bạc sau.”
“Cô nghĩ hay nhỉ! Giao đứa bé cho cô thì tôi còn có thể lấy được một đồng nào từ tay cô sao? Tô Lạc Ly, tôi sẽ gửi tài khoản cho cô, cô chuyển tiền vào tài khoản của tôi, sau khi nhận được thông báo chuyển tiền tôi sẽ liên lạc với cô.”
“Bố, bố tỉnh táo một chút được không?”
“Tôi tỉnh táo? Nếu lúc đầu cô không đối xử với tôi bằng thái độ như vậy thì tôi cũng sẽ không bí quá hoá liều, bắt cóc cháu trai của mình! Tất cả chuyện này là do chính cô tự gây ra! Tốt nhất là cô đừng báo cảnh sát, nếu không thì cô sẽ biết tay!”
Tút tút tút…
Điện thoại đã bị ngắt kết nối.
“A lô, bố! Bố.” Tô Lạc Ly ném điện thoại lên ghế sô pha, “Tức chết đi được!”
Cô ôm mặt, cảm giác như cả người đều đang run lên!
Tô Lạc Ly cố gắng hít thở thật sâu để khiến mình bình tĩnh lại, nếu bé cưng thực sự nằm trong tay Tô Khôn thì chuyện này sẽ dễ xử lý hơn.
Tô Khôn không phải tên bắt cóc bình thường, ít nhất thì nếu không bị dồn vào đường cùng thì ông ta không thể nào giết cháu ngoại mình, thứ ông ta muốn chỉ là tiền mà thôi.