Mười lăm phút sau, Doãn Cẩn gọi điện tới.
Khi Ôn Khanh Mộ nghe thấy chuông điện thoại, cơ thể bất giác run lên.
Điều này báo trước rằng anh phải rời đi.
“Nghe máy đi chứ! Sao anh không nghe máy thế?” Tô Lạc Ly vừa ăn mì vừa nhắc nhở.
“Ừ.”
Ôn Khanh Mộ bắt máy.
“Sếp Ôn, công ty xảy ra chuyện rồi, anh mau đến đi!” Doãn Cẩn nói theo nội dung đã thương lượng từ trước.
Ôn Khanh Mộ nhíu chặt mày, thật lâu mới lên tiếng.
“Được, tôi biết rồi.”
Tô Lạc Ly đặt bát đũa xuống, vì cảm thấy biểu cảm của Ôn Khanh Mộ không ổn.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Ôn Khanh Mộ nghiêm túc nhìn Tô Lạc Ly, nắm lấy một tay của cô.
“Ly Ly…”
Bây giờ mỗi câu mỗi từ anh nói đều rất khó khăn.
“Sợ rằng tối nay anh không thể ra ngoài với em được rồi.”
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Công ty có chút chuyện, cần anh lập tức đi xử lý, anh…”
Tô Lạc Ly rất hiểu lý lẽ.
“Vậy thì anh mau đi đi!”
Có thể khiến Doãn Cẩn hôm nay gọi điện bảo anh lập tức qua xử lý dù sao cũng là chuyện lớn!
“Ly Ly, em không trách anh sao?”
Ôn Khanh Mộ vốn tưởng rằng Tô Lạc Ly sẽ không vui, dù sao đây là chuyện hai người đã hẹn trước rồi.
“Em trách anh làm gì? Chuyện của công ty là quan trọng, anh mau đi đi!”
“Vậy còn bánh gato… Lễ hội đèn lồng…”
“Bánh gato, hội đèn lồng cái gì? Anh đi đi, sang năm đi chơi Lễ hội đèn lồng cũng được, pháo hoa thì ở nhà xem là được, bánh thì đợi anh về rồi cùng ăn.”
“Anh… anh khá bận, sợ là tối nay không thể quay lại được, cho dù quay lại thì chắc cũng sẽ rất muộn.”
“Ồ…”
Trong mắt Tô Lạc Ly hiện lên vẻ thất vọng.
“Không sao đâu, dù sao bánh để trong tủ lạnh cũng không hỏng được, ngày mai ăn vậy, nhưng mà ngày mai ăn thì sẽ không còn là bánh sinh nhật nữa rồi.”
Ôn Khanh Mộ nghẹn họng, không biết nên nói gì.
Sự hiểu lý lẽ của Tô Lạc Ly càng khiến anh cảm thấy tội lỗi hơn.
Ôn Khanh Mộ liếc nhìn mặt trăng bên ngoài qua cửa sổ.
Anh phải rời đi ngay lập tức.
“Anh còn thẫn thờ gì nữa? Mau thay quần áo đi! Anh định mặc bộ đồ sói xám này đến công ty à?”
Ôn Khanh Mộ không nói gì, lập tức lên lầu thay quần áo.
Tô Lạc Ly tiễn anh ra cửa.