Đầu tiên Ôn Khanh Mộ sững sờ, sau đó anh hỏi: “Đi đâu?”
“Thành phố S.”
“Phải đi bao lâu.”
“Chắc là hai mươi ngày.”
“Ồ.”
Ôn Khanh Mộ cũng không biết phải nói gì.
“Bảy giờ ngày mai em bay, anh không cần đưa em đi đâu, em tự đi được.”
Tuy Tô Lạc Ly biết có lẽ Ôn Khanh Mộ cũng không muốn đưa cô đi, nhưng cô vẫn nói như vậy.
“Ừ.”
Sau đó hai người không nói tiếp nữa.
Trở lại phòng ngủ, Tô Lạc Ly bắt đầu thu dọn hành lý, thu dọn xong, cô liền đi ngủ sớm.
Ngày hôm sau cô đi máy bay đến thành phố S.
Ôn Khanh Mộ biết lần này xa nhau, hai người họ cũng sẽ không có bất cứ liên lạc gì.
Thành phố S.
Bởi vì bộ phim này cũng là bộ phim có hai nữ chính, đa số phần diễn đều do Tô Lạc Ly và Tiêu Mạch Nhiên diễn chung với nhau. Cho nên Tô Lạc Ly đến thành phố S, Tiêu Mạch Nhiên tất nhiên cũng ở đó.
Chỉ là Tiêu Mạch Nhiên vào đoàn phim muộn hơn Tô Lạc Ly hai ngày.
Lần này Tiêu Mạch Nhiên vào đoàn phim với thần sắc khác hoàn toàn so với lần trước.
Trái ngược với Tô Lạc Ly tiều tụy, Tiêu Mạch Nhiên tươi cười rạng rỡ, thần sắc tốt hơn trước rất nhiều.
“Ôi chao, Mạch Nhiên, trong khoảng thời gian nghỉ ngơi này, sắc mặt cô tốt hơn lần trước rất nhiều!”
“Đúng vậy đúng vậy, lần trước mặt cô tái nhợt, lần này thì hồng hào, cứ như trang điểm vậy!”
“Chị Mạch Nhiên, chị chăm sóc tốt quá, mau truyền thụ cho chúng em một số bí quyết đi!”
Mọi người mỗi người một câu, bởi vì ai cũng nhìn thấy vẻ mặt rạng rỡ của Tiêu Mạch Nhiên.
“Mọi người cứ nói thẳng là tôi béo lên cũng được mà?”
“Đâu có béo, không béo chút nào, chỉ là sắc mặt tốt hơn hẳn lúc trước thôi!” Người của đoàn phim nói.
Tiêu Mạch Nhiên cũng mím môi cười, không nói gì thêm.
Người khác không biết nguyên nhân, nhưng Tô Lạc Ly biết.
Tiêu Mạch Nhiên cũng rất vui vẻ chào hỏi Tô Lạc Ly.
Khi xung quanh không có ai, cô ta mới hỏi về Ôn Khanh Mộ.
“Lạc Ly, A Khanh thế nào rồi?”
“Tốt lắm.” Tô Lạc Ly đành cười gượng.
Thấy tâm trạng Tô Lạc Ly không tốt lắm, Tiêu Mạch Nhiên vội vàng hỏi: “Lạc Ly, cô bị ốm à? Nhìn sắc mặt cô không tốt lắm?”
“Không sao, có lẽ do bận quá.”
Tô Lạc Ly cười thản nhiên.
“Ừm, Lạc Ly, cô tuyệt đối đừng hiểu lầm tôi và A Khanh nhé, tôi và anh ấy hoàn toàn không có chuyện gì vượt quá giới hạn đâu, nếu không tin cô có thể đi hỏi Dạ Bân, tôi và A Khanh chỉ là bạn bè, tính ra thì quen biết cũng bốn năm năm rồi.”